Khát vọng trở về - Chương 273: Ván bài lật ngửa


Một khoảng lặng ập xuống cung điện.

Charlotte Aria nhìn xuống chàng trai với ánh mắt khó xử. Nhìn qua cái gáy đỏ ứng của cô, rõ ràng Nữ hoàng vừa xấu hổ vừa cáu kỉnh.

Mãi một lúc sau, Charlotte Aria xoa xoa cổ và lên tiếng:
“Anh dám nói như vậy trước mặt ta sao?"

Cô nói với giọng điệu đầy quyền uy.

Nhưng mà, nét dễ thương của cô đang lấn át vẻ quyền uy mà cô cố thể hiện. 

Dù nghĩ vậy, nhưng Seol Jihu chẳng dại gì mà để lộ ra những suy nghĩ bên trong của mình.

“Là lỗi của tôi, thưa bệ hạ”

“ Không sao. Những người Địa Cầu ai cũng thế. Và anh cũng thường làm thế lúc ở Haramark, nên... ta hiểu mà."

Cô ấy đã khéo léo cà khịa Hoàng gia Haramark, những người bị coi là yếu đuối và lép vế trước người Địa Cầu.

Seol Jihu vẫn cười. Cậu ta muốn nói rằng Haramark tốt hơn Eva gấp ngàn lần, nhưng cậu ta không thể nói vậy. Ai ngu gì mà hất đổ mâm cơm trước mặt mình chứ.

“Ta đang định nói gì nhỉ?... À!”

Charlotte Aria đột ngột hỏi trong khi đang dùng tay quạt quạt vào người.

“Ta nghe nói anh có mối quan hệ rất thân thiết với Teresa Hussey.”

“Vâng. Cô ấy đã giúp tôi rất nhiều, cả về thể chất lẫn tinh thần.”

“Từ những gì ta nghe được, dường như Teresa Hussey đã dành cho anh nhiều đãi ngộ đặc biệt”

Nghĩ rằng cô ấy sẽ hỏi, ‘Vậy tại sao anh đến Eva?, Seol Jihu đã chuẩn bị câu trả lời của mình. 

Tuy nhiên, những gì cậu phải đối mặt lại là một câu hỏi hoàn toàn bất ngờ.

“Vì anh đã đề cập đến vẻ đẹp của ta, nên ta bắt đầu tò mò về ý định thực sự của anh. Đúng rồi, anh nghĩ gì khi nhìn thấy cô ấy?

"…Hả?"

“Anh nói là anh đã bị cuốn hút trước vẻ đẹp của ta, đúng không?Thế... anh có nói vậy khi nhìn thấy Teresa Hussey không?"

Suýt nữa thì Seol Jihu không nhịn được mà thốt ra 'Cái quái gì cơ?’

Tuy nhiên, Seol Jihu nhanh chóng bình tĩnh lại và trả lời không do dự.

“Lần đầu tiên khi tôi gặp Công chúa Teresa Hussey ở Haramark, tôi không hề nói những lời đó.”

Cậu ấy không hề nói dối. Thật vậy, cậu không thể thốt lên một lời nào trong lần đầu tiên gặp mặt Teresa. Cậu chỉ cảm thấy một sức hút mãnh liệt đối từ Công chúa của Haramark.

“Thật thế à?”

Tất nhiên, Charlotte Aria không biết bì về hoàn cảnh của cuộc gặp gỡ giữa Teresa Hussey và Seol Jihu. Thế nên đôi mắt cô lấp lánh.

“Tôi xin lỗi, nhưng đó là sự thật.”

"Có thật không? Là thật ấy hả?"

Cách nói chuyện của cô đột nhiên thay đổi. Giọng cô cũng hào hứng hơn.

Mặc dù phản ứng của Seol Jihu dường không phải là những gì cô mong đợi, nhưng sự quả quyết của Seol dường như đã khiến cô hạnh phúc.

(Edit: Hơ hơ, con dòi này gọi người ta đến bàn công chuyện, nhưng giờ nó đang hạnh phúc vì tưởng rằng nó hot hơn bà chị Teresa =)) )


“Đừng có chém gió nha! Ta có thể hỏi Unni, anh biết đấy”

“ À , thoải mái đi”

Mặc dù Seol ấy cảm thấy đang tự bóp d*i mình khi nói như vậy , nhưng mà biết sao được, đã lỡ mồm rồi. 

Bây giờ Seol đã đâm lao thì phải theo lao.

“Tôi luôn luôn nói đúng sự thật”

“Mhmm, ta hiểu rồi. Có vẻ như danh tiếng của anh không phải là lời bịa đặt. Anh thực sự là một người đàn ông thú vị!”

‘Chúa ơi’

Cô ta khen Seol thú vị, chỉ vì cậu nói rằng cô ta xinh hơn Teresa?

‘Cô ấy thực sự là một đứa trẻ ngốc nghếch.’

Đây chính là bản chất thật của Charlotte Aria. Không có vương miện, cô không khác gì một thiếu nữ bình thường.

“Trời ạ, công chúa Terresa mà nghe anh nói như vậy thì cô ấy sẽ buồn lắm”

Chính lúc đó. Một vị khách không mời mà đột nhiên lao vào bầu không khí thân thiện này. Khi Seol Jihu đưa mắt nhìn qua, kẻ mới đến trả lời bằng một nụ cười.

“Xin lỗi, tôi là…”

Cô dừng lại rồi nhìn lại nữ hoàng. Charlotte Aria gật đầu.

“À , tôi mải nói chuyện mà quên mất mà giới thiệu cô ấy , hai người có thể đứng lên rồi”

Seol Jihu và Kim Hannah đang quỳ gối, liền từ từ đứng dậy.

“Đây là Jung Sua, đại diện của Evangeline.Hãy chào hỏi nhau đi."

"Xin chào!"

Jung Sua chào bằng giọng vui vẻ. Seol Jihu cũng trả lời.

"Rất vui được gặp cô. Tôi là Seol Jihu."

"Vâng tôi biết. Tôi đã nghe những câu chuyện anh hùng của đại diện Valhalla, không biết bao nhiêu lần. Nhân tiện, người bên cạnh anh là …

“Kim Hannah”

Kim Hannah trả lời với nụ cười chuyên nghiệp của mình.

“Tôi rất vui khi được gặp cô . Tôi cũng nghe nói về Kim Hannah danh tiếng lẫy lừng. Tôi luôn luôn muốn gặp cô”.

Jung Sua chắp hai tay lại với nhau và nhìn hai người bằng đôi mắt lấp lánh. 

Mặc dù mọi người nói rằng, không nên nhổ vào một khuôn mặt tươi cười, nhưng Seol Jihu cảm thấy rằng hành động của cô ta thật đáng khinh.

Charlotte Aria nhìn qua lại giữa Jung Sua và bộ đôi nam nữ trước khi ho khan.

“ Ah, đúng rồi, ta nghe nói giữa hai bên có một sự hiểu lầm nhỏ.”

“…”

“Thế nên, Jung Sua nói với ta rằng cô ấy muốn tham gia vào cuộc họp này để giải quyết sự hiểu lầm đó. Ta đã cho phép cô ấy, vì vậy đừng bận tâm.”

“Thưa bệ hạ, cuộc họp diễn ra  sớm thế này liệu có sao không?"

“Hmm? Ah, đúng rồi, chúng ta đã hẹn nhau ăn trưa. Chúng ta sẽ đi đến phòng ăn trước chứ?”

“Không, không sao ạ.”

Jung Sua lắc đầu với một nụ cười.

“Tôi muốn dành thời gian và nói chuyện sau, nhưng vì người đã đề cập đến vụ này, nên tôi nghĩ tốt nhất là hai bên bàn bạc luôn".

“Cô muốn nói chuyện riêng với họ ư?”

"Đúng. Như tôi đã nói sáng nay, nếu Bệ hạ đồng ý thì thật tuyệt. Chỉ cần một khoảnh thời gian ngắn là được".

Vì Charlotte Aria đã được Jung Sua thông báo sáng nay, cô ấy đồng ý dễ dàng.

“Nghĩ lại thì...  Đại diện Jung bảo rằng cô ấy rất thích nói chuyện với hai bạn. Đặc biệt là … uh Quý cô Cáo ? Cái tên này có vẻ nổi tiếng hơn”

“Đó chỉ là một cái tên tầm thường” - Kim Hannah trả lời một cách lịch sự.

"Chà. Dù sao, Jung Sua đã muốn gặp hai người. Thế nào nhỉ? Các vị có muốn thử nói chuyện với cô ấy trước bữa trưa không?”

“Ah”

Kim Hannah bị bất ngờ. Ngay cả sau khi triệu tập họ đến đây, nữ hoàng vẫn bảo rằng họ nên tự giải quyết xích mích giữa họ và Jung Sua.

Một nữ hoàng không nên làm thế. Tuy nhiên, Kim Hannah nhanh chóng hiểu ra điều gì đang xảy ra. Cô thậm chí còn hiểu tại sao Jung Sua lại xuất hiện ở đây.

Jung Sua hẳn đã cảm thấy áp lực khi nhận thức của nữ hoàng Valhalla bắt đầu thay đổi. Cô ấy chắc chắn đã đề nghị tham gia cuộc họp này, để có thể chặn trước những mối nguy cơ từ Valhalla,

Ý định của cô đã rõ ràng chỉ từ hành động trước đó của cô. Đột nhiên lao vào cuộc trò chuyện của nữ hoàng với Seol Jihu và cố gắng thiết lập một cuộc gặp riêng với Kim Hannah. Tất cả đều nhằm ám chỉ: ‘Hãy nhìn đi. Đây là vị trí của tôi. Đây là minh chứng cho thấy Nữ hoàng tôn trọng tôi.

“Tôi nghĩ chuyện này không thành vấn đề.”

Trên thực tế, Kim Hannah không những không e ngại, mà còn muốn giang tay chào đón cuộc gặp gỡ này. 

Ban đầu, cô dự định thành lập một cuộc họp riêng bằng cách mượn quyền lực của Sorg Kühne. Nhưng may mắn thay, tên tội phạm đang lo lắng, đã tự thò đầu ra khỏi hang.

Kể từ khi Jung Sua thò đầu ra trước mũi con cáo, số phận của cô ta đã an bài.

Nụ cười của Kim Hannah trở nên sắc lạnh.

“Tôi thấy không có lý do gì để từ chối. Tôi cũng muốn nói chuyện với Đại diện Jung.”

Biểu cảm của Charlotte Aria trở nên hào hứng. Mặc dù cô ấy lớn giọng bảo Jung Sua đừng lo lắng, nhưng thực tế là cô ấy không quen can thiệp vào những vấn đề như vậy. 

Cô ấy không thể dẫn dắt được cuộc trò chuyện, nên khi thấy mọi người tự giải quyết với nhau, cô mừng như trẻ con thoát được mớ bài tập hè.

"Tuyệt quá. Ta sẽ trò chuyện với Chủ Hội Seol”

“Cảm ơn Người đã lắng nghe yêu cầu của tôi, thưa bệ hạ.”

“Có phải cô đang rất hạnh phúc không? Ta có thể thấy cô đang rất vui”

"Vâng tôi đang rất hạnh phúc."

Jung Sua bước về phía trước với một nụ cười rạng rỡ. Sau khi trao cho Seol Jihu một nụ cười bí ẩn, cô đi ngang qua anh và dừng lại trước mặt Kim Hannah.

“Cảm ơn cô đã chấp nhận lời đề nghị. Tôi sợ cô từ chối cơ đấy”

“Fufufu. Làm sao tôi từ chối được, cô muốn gặp tôi đến thế cơ mà?? Thêm vào đó, tôi cũng có ý định nói chuyện riêng với cô.”

Charlotte Aria tỏ vẻ vui mừng, dường như hạnh phúc khi hai người phụ nữ nói chuyện thân mật với nhau.

“Đừng nói chuyện quá lâu nhé. Hãy đến phòng ăn trước khi thức ăn bị nguội”

"Vâng, thưa bệ hạ."

Hai người phụ nữ nói một cách lịch sự.

"Theo tôi. Tôi biết một nơi yên tĩnh.”

"Hoàn hảo. Một nơi yên tĩnh cũng chính là điều mà tôi đã hy vọng."

Seol Jihu nuốt nước bọt.

Họ vừa nói vừa cười nhưng cả hai mắt đều không nhúc nhích.

Đây có phải là sự yên bình trước cơn bão? Seol Jihu cảm thấy mồ hôi lạnh chảy xuống lưng.

Cứ như vậy, hai người phụ nữ vừa cười vừa bắn những luồng sát khí sắc lạnh vào nhau.

Khi hai người biến mất, một sự im lặng khó xử tràn ngập đại sảnh.

“Anh đã nói tên anh là gì nhỉ?”
“ Thưa bệ hạ, tôi là Seol”

“Đúng vậy, Seol, thế còn tên tổ chức của cậu?“
“Valhalla”

Một cuộc trò chuyện vô nghĩa diễn ra. Bây giờ chỉ còn lại hai người họ, Charlotte Aria trông có vẻ lạc lõng. Cô ấy rất rõ ràng đang cố gắng hết sức để tìm thứ gì đó để nói.

'Không.'


Nói chính xác hơn, có lẽ cô ấy đang tránh những chủ đề khó khăn. Thậm chí Nữ hoàng đang vận dụng hết công suất của bộ não để nói ra những câu vô thưởng vô phạt, những lời mà cả hai bên đều dễ dàng chấp nhận. Mục đích cuối cùng của cô ấy là kết thúc cuộc họp một cách thoải mái.

Nhưng Seol Jihu không thể để điều đó xảy ra. Kim Hannah đã bước lên sân khấu rồi, giờ đến lượt cậu ra tay.

Nhưng trước đó, cậu phải tạo ra sân khấu.

“Cảm ơn Bệ hạđã mời tôi đến hôm nay.”

Seol Jihu nói sau khi suy nghĩ thật kĩ 

“Tôi nên đến gặp người cũng như nộp báo cáo cho Hoàng Gia về nhiệm vụ lần trước”.

"Ah."

Charlotte Aria hào hứng. Sự im lặng khó xử đang giết chết cô, nhưng một chủ đề hay để giết thời gian đã xuất hiện.

“Đúng rồi nhỉ, ta nghe nói anh đã hộ tống thành công các nô lệ ở Liên bang trở về nhà.”

“Không có gì khó khăn cả. Tôi rất xin lỗi vì đã báo cáo quá muộn.”

“Không, không sao. Anh không cần xin lỗi.”

Charlotte Aria vẫy tay  như thể không có gì quan trọng.

“Thế có điều gì làm anh bận tâm không?"

Cô cắn mồi sớm hơn cậu mong đợi.

“Hơn cả bận rộn , một việc mà tôi không mong đợi đã xảy ra”
“Hmm? Một cái gì đó bất ngờ?"

“À, trong khi tôi đi vắng, Liên minh Eva đã thực hiện một cuộc tấn công vào trụ sở của chúng tôi.”

Seol Jihu không cho cô cơ hội ngắt lời.

“Rất may, chúng tôi đã có thể giải quyết rắc rối với sự hỗ trợ của Hội Tam Hoàng”

‘Ngắn gọn và ngọt ngào’, đó là cách tạo ra một trò chơi.

“Từ những gì tôi biết, kẻ chủ mưu vụ việc đó vẫn chưa phải nhận bất kỳ hình phạt nào.”

Đôi mắt Charlotte Aria giật giật.

“K-Không!.”

“Bệ hạ, tại sao người lại bảo vệ Jung Sua?”

Bị Seol tấn công trực diện, nét mặt của Charlotte Aria cứng đờ ra. Không biết nên nhìn vào đâu, cô hầu như không thể thốt nên lời.

"Đ-đó chỉ là một sự hiểu nhầm”
"Chắc chắn không phải hiểu nhầm

Seol Jihu từ chối nó một cách quả quyết.

“Cậu sai rồi, đó chỉ là hiểu nhầm”

“Chỗ nào là sự hiểu nhầm cơ?”

“Jung Sua nói rằng…”

“Đừng quan tâm đến những lời biện bạch của hung thủ. Không có bằng chứng hoặc thậm chí là nhân chứng để chứng minh cho sự vô tội của cô ta. Cô ta chỉ sử dụng mối quan hệ thân thiết với Bệ hạ, để tránh né tội lỗi của mình".

Thay vì lớn tiếng, Seol Jihu nói với giọng rõ ràng và rành mạch.

“Trong khi đó, chúng tôi có đầy đủ bằng chứng chỉ ra rằng Jung Sua là kẻ chủ mưu. Vì thế, tôi không hiểu tại sao Nữ hoàng lại cố gắng che chở cho Đại diện Jung.”

Charlotte Aria im miệng. Cô nhìn chằm chằm vào Seol Jihu không biết phải làm gì. Cô ấy dường như đang lầm bầm điều gì đó với giọng nói khó nghe, nhưng Seol Jihu không nghĩ ra được cô ấy đang nói gì.

Seol Jihu nhắm mắt lại. Cửa sổ trạng thái không nói dối.

Nữ hoàng này, Charlotte Aria, thực sự yếu đuối. Quá là yếu đuối
Không còn cách nào khác, Seol Jihu chỉ còn lại một lựa chọn - buộc cô phải nhìn và nghe sự thật, ngay cả khi sự thật đó khiến cô bị sốc nặng.

"Nữ hoàng."

“…”

“Đại diện Jung là một kẻ nói dối.”

“Nhưng Jung Sua là người mà…”

Charlotte Aria định hét lên một cái gì đó nhưng lại ngậm miệng lại trong khoảnh khắc tiếp theo. Cô ấy mím môi.

Đôi mắt Seol Jihu lấp lánh ánh sáng. Trong thực tế, cậu tưởng rằng Charlotte Aria sẽ nổi giận ngay khi cậu ta tố cáo Jung Sua. Cậu ta hoàn toàn mong đợi cô ta la ó hoặc thậm chí đuổi cậu ra khỏi cung điện, nhưng phản ứng của cô ta khá yếu ớt.

Có phải cậu đã gặp may?

'Không! Dường như….'

Dường như trong sâu thẳm tâm trí, Charlotte Aria biết rằng Jung Sua đang lợi dụng cô ấy. Trong trường hợp đó, Nữ hoàng đang cố bảo vệ Jung Sua vì cô ta là người duy nhất chịu lắng nghe và vỗ về Nữ hoàng.

Tất nhiên, đây chỉ là một phỏng đoán.

Seol Jihu thở dài. Cậu cũng không định nói chuyện dông dài. Nếu nói dài mà thuyết phục được Nữ hoàng, có lẽ Sorg Kühne đã thành công từ lâu rồi.

Mọi thứ đã đi đến nước này bởi vì Nữ hoàng không chịu nghe những lời thuyết phục. Đến bây giờ, có lẽ Kim Hannah cũng đang thực hiện kế hoạch rồi.

Seol Jihu đi về phía trước mà không hề xin phép. Charlotte Aria nhún vai và trở lại ngai vàng, gần như thể cô đang vùi mình vào ghế.

“Đừng có lại gần ta! Anh làm ta sợ đó!”

Cô thực sự sợ hãi khi đôi vai nhỏ bé run rẩy yếu ớt. Seol Jihu lắc đầu.

"Đừng có sợ, tôi ở đây để giúp người, thưa bệ hạ"

"Giúp ta?"

“Thực ra là, có một người quen của bệ hạ yêu cầu tôi đến giúp người nhận ra chân tướng sự việc".

“Một người quen yêu cầu anh?”

Charlotte Aria cau mày khi cô lặp lại những gì Seol Jihu nói như một con vẹt.

“Ai cơ, đừng bảo là, anh đang nhắc đến Teressa “

Seol Jihu không trả lời. Cậu dừng lại trước ngai vàng, phủ bóng của mình trên đó

"Bệ hạ có thể không biết, nhưng Đại diện Jung đã lừa Người một cách vô cùng trí trá và lươn lẹo . Từ lúc mọi chuyện  bắt đầu đến lúc kết thúc."

“K-Không thể nào.”
“Bệ hạ không biết. Không, ngay cả khi người đã biết, người sẽ không muốn tin điều đó.”

Khi Seol Jihu chỉ ra đúng những cảm xúc và suy nghĩ ở sâu bên trong cô, biểu cảm của Charlotte Aria, lại càng trở nên lo lắng hơn. Nước mắt bắt đầu trào ra quanh mắt khi cô ngước lên.

“Vì vậy, tôi sẽ cho người thấy”

Seol Jihu cười nhạt.

“Đại diện Jung thật thà hay dối trá? Xin vui lòng quyết định sau khi nhìn và nghe mọi thứ, bằng chính mắt và tai của Bệ hạ".

*

Trong khi đó, bầu không khí giữa Kim Hannah và Jung Sua không thể lạnh lẽo hơn được nữa.

Jung Sua đang lườm Kim Hannah một cách thất vọng. Cô đã đề nghị tổ chức cuộc họp riêng này, chuẩn bị đầy đủ nhất để giành lợi thế.

Mặc dù Cung điện Hoàng gia Eva là sân nhà của Jung Sua, nhưng đối thủ mà cô đang phải đối phó, lại không hề sợ hãi. Kim Hannah hoàn toàn bình thản khi phải đối mặt với cô ta.

Không chỉ tỏ thái độ khinh bỏ, Kim Hannah còn từ chối đàm phán về bất cứ điều gì.

"Tôi không thích phải lặp lại những điều mình nói”

Kim Hannah vừa nói vừa xoa ngón tay cái lên móng tay của ngón trỏ. Biểu cảm của cô cực kỳ thờ ơ và lãnh đạm.

“Chọn lựa nhanh lên“

Jung Sua nhếch mép.

"Cô đúng là một kẻ tham lam".

“Phải, tôi biết tôi là một người tham lam, cô không cần nhắc lại câu đó. Bây giờ, tôi sẽ nói thêm một lần nữa thôi.”

"Cái đ*o gì cơ?"

“Hoặc là cô lặng lẽ cút xéo trong yên bình. Hay là cô muốn bị lôi cổ khỏi Eva, với nước mắt nước mũi ròng ròng sau khi chịu đựng đủ thứ tởm lợm?"

Jung Sua nghiến răng. Cô siết chặt hai bàn tay  đang đan xen vào nhau và nở một nụ cười.

“Tôi đã nghe tên của cô nhiều lần, vì vậy tôi thực sự ngạc nhiên. Không ngờ quý cô Cáo nổi tiếng chỉ là một kẻ không biết trời cao đất dày là gì".

“Không biết trời cao đất dày là gì?"

"Đúng. Nếu tôi nói không với cả hai thì sao?" - Jung Sua nghiêng cằm lên - “Sau đó, cô làm gì được tôi?”

Kim Hannah nhướn mày. Jung Sua hỏi lại.

“Tôi nói thẳng nhé. Cô làm đ*o gì được tôi?"

“Cô có vẻ táo tợn hơn tôi dự đoán.”

“ Cô Kim Hannah' - Jung Sua tiếp tục cười khẩy - "Có vẻ như cô đang bị nhầm lẫn ở đây. Đây không phải là Scheherazade và Valhalla không phải là Sinyoung."

“…”

“Tôi không nghĩ rằng cô lại kém cỏi như thế. Cô tưởng mình vẫn có thể thét ra lửa mửa ra khói sao? Thảo nào cô bị Sinyoung đá đít như một con chó già”

“Kik”

Kim Hannah gục đầu xuống. Cơ thể cô run rẩy khi cô tiếp tục khịt mũi.

Jung Sua nói một cách thờ ơ.

“Ái chà, khóc lóc cơ đấy! Cô nghĩ rằng một hành động yếu đuối như vậy sẽ khiến tôi bận tâm sao?"

"Yếu đuối?"

Kim Hannah ngẩng đầu lên một cách khó khăn, và nói trong khi cười khúc khích.

“Quý cô Jung Sua, hãy để tôi nói cho cô điều này”

“Không, khỏi cần. Tôi không cần biết.”

“Khi cô đang khiêu khích ai đó, cô cần phải biết mình đang chống lại ai. Có vô số kẻ đã tỏ ra kiêu ngạo trước mặt tôi, và cuối cùng thì chúng đều ngập trong c*t”.

“ Ah ~ thế cơ đấy. Câu này nghe đáng sợ ghê. Có vẻ hay hơn nhiều so với câu "Mày biết tao là ai không".

Jung Sua đáp lại Kim Hannah với vẻ mặt bình thản.

“Đúng rồi, hãy tỏ ra dũng cảm khi  còn có thể.”

Kim Hannah gật đầu.

“Bọn chúng thường nói nọ nói kia, tỏ ra oai vệ và mạnh mẽ lắm. Nhưng tất cả đều kết thúc giống nhau: sợ đến đ*i ra máu, nước mắt nước mũi tèm lem, quỳ gối cầu xin để tôi tha thứ cho một lần. Chà, quả là những kỷ niệm đáng nhớ".

“Tôi không đến đây để nghe những sở thích ngu ngốc của cô”
Jung Sua chế giễu.

Cười khúc khích, Kim Hannah xoa chiếc bông tai pha lê trong suốt trên tai trái, và chìa tay ra. Cô lấy ra một chồng giấy dày từ túi xách của mình.

"Cô nghĩ gì về điều này?"

Cô hỏi trong khi nhẹ nhàng vẫy đống giấy trong không khí. Jung Sua không trả lời. Cô chỉ nhìn chằm chằm vào Kim Hannah với khuôn mặt thờ ơ.

"Một tập báo cáo chi tiết. Tất cả mọi thứ về cô Jung Sua đều được viết ở đây, bắt đầu từ khi cô sinh ra cho đến khi cô leo lên vị trí hiện tại".

Jung Sua khẽ cau mày.

"…Gì cơ?"

Kim Hannah ném tập giấy cho Jung Sua và tiếp tục.

“Sinh năm 1994 tại bệnh viện Dongjin ở Gunsan, cầm tinh con chó. Cô có hai anh chị lớn tuổi. Cô học trường tiểu học Sundo cho đến năm lớp hai và sau đó chuyển đến Seoul, chuyển đến trường tiểu học Samsil. Kế tiếp…"

Khi Kim Hannah tiếp tục đọc rành mạch các chi tiết về cuộc sống của Jung Sua, các nếp nhăn trên trán cô ta trở nên rõ ràng hơn.

“Cô đã điều tra lý lịch của tôi?”

“À, nói cho rõ thì, tôi không làm chuyện này. Tôi cũng không bao giờ yêu cầu điều đó.”

“Thế là thế đ*o nào, ý cô là gì…”

"Oho, chuyện này có ý nghĩa đấy. Sinyoung đã tặng nó cho chúng tôi tại lễ khai trương. Cô biết đó, lễ khai trương của chúng tôi” - Kim Hannah mỉm cười ngọt ngào.

“Sinyoung?”

“Tự xưng là biết nắm bắt cơ hội, nhưng xem ra cô ngu hơn tôi tưởng. Tôi nói cho cô rõ nhé, điều gì khiến cô nghĩ rằng tôi đã bị đuổi khỏi Sinyoung?”

Kim Hannah tặc lưỡi như thể cô thương hại Jung Sua.

“Seol mời tôi đến làm cùng anh ấy khi tôi vẫn đang ở Sinyoung, và sau khi đến Eva, anh ấy đã tạo ra một tổ chức với tốc độ chưa từng thấy. Có phải là việc này hơi lạ không?”

Kim Hannah đập vào đống giấy.

“Và báo cáo này, nó đến từ Phó Chủ tịch của Sinyoung, sếp Yun Seohui. Cô ấy thậm chí còn tự tay giao nó cho Chủ Hội Seol."

Jung Sua nao núng.

“Có lẽ cô cũng nghe nói rằng, Sếp Yun đã đến thăm chúng tôi cho lễ khai mạc. Một người bận rộn như sếp Yun, liệu cô ấy có đến với Eva chỉ để làm phiền một nhân viên cũ không?

Nụ cười trên khuôn mặt Jung Sua cuối cùng cũng bắt đầu héo tàn.

“Haizz, tôi thừa biết là cô tin vào tấm khiên bảo vệ của Nữ hoàng. Ừm, điều đó cũng đúng. Thật khó để động chạm vào cô hoặc Evangeline, ở Thiên đường này. Nhưng đó không phải là phương pháp duy nhất.”

Kim Hannah lật vài trang.

“Đây rồi. Cha của cô tên là Jung Hwansung. Ông ấy vẫn còn sống và khỏe mạnh, làm việc cho Sinyoung Engineering trong 24 năm qua. Iya ~ Thật là một thế giới nhỏ bé. Ông ấy là một nhân viên làm việc cho công ty con của chúng tôi?”

Khi Kim Hannah nhắc đến gia đình Jung Sua, hàng loạt tia lửa bay ra từ đôi mắt của cô ta.

“Cô tưởng làm thế này có thể khiến tôi sợ hãi ư??”

CHÁT 

Cô ta đập bàn và hét lên.

“Cứ làm đi , đuổi việc ông ta nếu cô muốn! Bố tôi sắp nghỉ hưu rồi. Cô tưởng tôi không đủ sức nuôi ông ấy à?"

“Ôi , tôi không biết là cô lại ngây thơ như thế.”

Jung Sua nhăn mặt. Khóe miệng Kim Hannah uốn cong thành một nụ cười bẩn thỉu.

“Cô chỉ nghĩ đến chuyện sa thải thôi ư?"

Lông mày Jung Sua giật giật khi nghe giọng nói đê tiện của Kim Hannah.

“Xin lỗi, tiểu thư Jung!” - Kim Hannah nghiêng về phía trước nửa chừng - “Cô còn quá non nớt.”

Kim Hannah hạ giọng và tiếp tục thì thầm.

"Tại Hàn Quốc, có vô số cách để vô hiệu hóa tinh thần và thể chất của một người khỏe mạnh. Rất nhanh gọn và dễ dàng".

"Gì-"

"Và cũng có nhiều cách để biến một ai đó thành tội phạm và bị trục xuất khỏi xã hội."

Khuôn mặt của Jung Sua run rẩy yếu ớt.

“T-Tại sao cô lại làm thế?”

“Cô có câu trả lời rồi mà.”

“Tôi nói tôi vô tội!”

"Đúng, đúng, chắc chắn cô là một kẻ ngây thơ vô số tội. Fufufu!"

Kim Hannah thì thàm vào tai Jung Sua.

“Xem nào, mẹ của cô, Shin Chunja, là một giáo viên trung học. Oh? Có vẻ cô ấy sắp nghỉ hưu . Tôi hy vọng cô ấy không gặp rắc rối gì từ nay đến lúc nghỉ hưu"

“Dừng lại! Dừng lại đi! Cô có biết mẹ tôi đã làm việc chăm chỉ như thế nào không”

Jung Sua hét lên vì sốc.

“Anh trai là  Jung Seunggi? Dược phẩm Hwadong? Một cái tên quen thuộc. Sinyoung là vị vua không thể tranh cãi trong ngành dược phẩm, vì vậy anh ta chỉ là con cá nằm trên thớt. Để xem nào, chị cả -  cô Jung Shiyeon - là sinh viên tốt nghiệp Đại học Gunjung. Chắc là cô ấy sẽ thành giáo viên".

Kim Hannah lật giở các trang một cách thờ ơ.

“Cô là em út à, Jung Sua? Tiếc nhỉ, nếu cô có một đứa em còn đi học, tôi sẽ biến cuộc sống ở trường của đứa em đó thành một bộ phim drama kinh điển!"

Mặc dù Jung Sua biết Kim Hannah chưa làm gì, nhưng cô hét lên điên cuồng.

“Làm sao cô dám đụng tới gia đình tôi? Chỉ vì Thiên Đường thôi ư”

“Chỉ vì Thiên đường ?” - Kim Hannah cười khẩy.

“Cô gái bé bỏng, cô đã kích động ai đó phạm tội giết người và cô làm như mình vô tội? Chà, tôi hiểu rằng cô muốn tỏ ra là một cô con gái tốt bụng, mẫu mực, nhưng hình như cô hơi bị thiểu năng".

Kim Hannah cuối cùng đã cho thấy bộ mặt thực sự của mình. Nghe thấy sự xúc phạm trực tiếp này, biểu cảm của Jung Sua cứng đờ ra.

“ Con đĩ …”

"Oh?"

"Đồ bẩn thỉu , con chó cái kinh tởm”

"Chà, tôi sẽ thêm câu đó vào danh sách biệt hiệu của mình. Con đũy chó, đồ chó đẻ, con khốn tàn độc ác, vân vân và mây mây. Không sao, tôi đã nghe tất cả những điều này ít nhất một lần. Nhưng cô có câu gì hay hơn không?”

Kim Hannah trả lời tỉnh bơ.

"Cô…!"

“Đừng nghĩ xấu tôi. Phương châm của tôi là một con mắt đổi một con mắt, một cái răng đổi một cái răng. Cô đã chạm vào Valhalla, là một gia đình đối với tôi. Về mặt lý thuyết, tôi sẽ phải xử lý Evangeline, nhưng …”

Kim Hannah dừng lại một chút và liếc nhìn sang một bên.

“Vậy" - Jung Sua nghiến răng - "Ý cô là cô định quấy rối gia đình tôi?"

"Đương nhiên. Tôi không thể làm bất cứ điều gì với gia đình của cô ở Thiên đường, vì vậy tôi ít nhất phải tấn công gia đình của cô ở Trái đất. Cha, mẹ của cô, anh trai, chị gái, tất cả bọn họ, tất nhiên.”

Jung Sua không thể lắng nghe thêm nữa.

Drrrkkk! 

Cô hét lên trong khi kéo ghế một cách thô bạo. Sau khi thở hổn hển trong một thời gian dài, Jung Sua giận dữ phun ra.

“Cô đã phạm sai lầm.”

"Sai lầm? Trên Trái đất, chúng tôi còn mạnh hơn ở Thiên đường.  Cô định đối phó kiểu gì?"

Kim Hannah trả lại chính xác những lời Jung Sua nói với cô. Miệng Jung Sua vặn vẹo.

“Tôi đã nói với cô, phải không? Đây không phải là Scheherazade. Đây là cung điện hoàng gia Eva.”

“Ờ, tôi biết mà. Tôi chỉ tò mò không biết cô sẽ làm gì, vậy thôi!”

Kim Hannah tựa cằm lên mu bàn tay và nhún vai.

Biểu hiện của Jung Sua trở nên méo mó.

“Cô tưởng tôi sợ mấy câu đe dọa ấy à?"”

“Ờ. Lần nào chiêu này cũng có tác dụng. Mấy thằng khác đều bố láo như cô, nhưng cuối cùng chúng đều bỏ cuộc.”

“ À thế à” -  Jung Sua quay lại như thể không còn gì để nói thêm -  “ cô động vào nhầm người rồi”

“Huaaaam.”

Kim Hannah gõ nhẹ vào bàn và ngáp lớn. Jung Sua trừng mắt nhìn cô bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, rồi dậm chân.

Khi Jung Sua đi đến đại sảnh, nước mắt bất chợt trào ra. Nỗi sỉ nhục to lớn ban nãy đã kích thích toàn bộ cơ thể và buộc cô phải khóc.

Jung Sua hướng đến hội trường lớn trong khi khóc lặng lẽ.

"Nữ hoàng uy nghi!!"

Ngay khi nhìn thấy nữ hoàng ở đằng xa, cô chạy về phía trước và túm lấy Charlotte Aria. Khóc òa lên, cô kể lại tất cả những gì Kim Hannah vừa nói.

“ Vậy là cô đang nói..." - Charlotte Aria nói với giọng run run - “Kim Hannah đe dọa cô?”

"Vâng!"

Thấy rằng nữ hoàng đang tức giận, Jung Sua gật đầu như thể cô đang chờ đợi khoảnh khắc này.

“Con mụ đó dám dọa tôi! Nó bảo nó sẽ quấy rối gia đình tôi!”

"Gia đình?"

Charlotte Aria cắt lời cô ấy và hỏi lại.

“Gia đình, ý của cô là đứa em duy nhất đang nằm bệnh viện?”

“Đú-đúng”

Đang lúc nước sôi lửa bỏng, Jung Sua cảm thấy có gì đó sai sai.

Thái độ của Nữ hoàng có phần khác so với bình thường. Thay vì khóc lóc và hỏi chuyện này là sao, cô ấy cực kỳ bình tĩnh.

Hơn nữa, đôi mắt Nữ hoàng dường như nhuốm màu đau khổ khi Charlotte Aria nhìn lại Jung Sua.

"Thật bất ngờ..."

"Gì cơ?"

“Cô nói cha mẹ cô đã qua đời khi cô còn nhỏ và cuộc chiến giành quyền thừa kế khiến cô bị cô lập khỏi tất cả những người thân của mình”

Jung Sua chớp mắt bối rối.

“Vì cô không có anh trai hoặc chị gái, cô chỉ có thể tập trung vào việc chăm sóc em ruột của mình. Với khả năng của cô, việc chăm sóc đứa em thật khó khăn".

'Chuyện gì vừa xảy ra? Tại sao cô ấy đột nhiên như thế này?' - Jung Sua ngơ ngác.

Câu trả lời đã được tiết lộ sớm hơn dự kiến. Seol Jihu, người đứng cạnh Charlotte Aria, giơ tay lên. Trong tay phải của cậu là một viên pha lê nhấp nháy mờ nhạt.

Một tinh thể giao tiếp.

Nhìn kỹ thì, nó đang phản chiếu một khung cảnh quen thuộc.

Khoảnh khắc Jung Sua nhận ra khung cảnh đó là căn phòng mà cô vừa ngồi cùng Kim Hannah, cô ta giật nảy mình.

Ngay sau đó, khung cảnh bên trong viên pha lê dần thay đổi. Kim Hannah đang vẫy với một nụ cười thật tươi.

“Ah...”

Đôi mắt của Jung Sua mở to như hai con ốc nhồi, và đầu óc cô trống rỗng.


---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 273

Chương 272

Chương 271

Chương 270 - Phần 2

Chương 270 - Phần 1

Chương 269

Chương 268

Chương 267 - Phần 2
Chương 267 - Phần 1

Chương 266

Chương 265

Chương 264 - Phần 2
Chương 264 - Phần 1

Chương 263

Chương 262 - Phần 2
Chương 262 - Phần 1

Chương 261 - Phần 2
Chương 261 - Phần 1

Chương 260 - Phần 2
Chương 260 - Phần 1




Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

14 Comments: