Khát vọng trở về - Chương 271: Nữ hoàng sa lưới


Lúc mới rời khỏi cung điện, Nữ hoàng chỉ thấy háo hức. 

Khi cô mặc một bộ trang phục của người hầu , đội mũ trùm đầu và tự bôi người một ít bụi bẩn, rồi lén lút ra khỏi cung điện từ cửa sau, trái tim cô ấy đập thình thịch.

Nhưng ngay khi cô đi qua con phố chính và đi vào một con hẻm xa lạ, tâm trạng của cô đã chạm đáy nỗi đau

Sau cái chết của Campbell Aria, Charlotte Aria gần như không bao giờ rời khỏi cung điện.

Mặc dù cô ấy không trốn trong cung điện suốt 365 ngày trong năm, nhưng thực ra cô ấy chỉ dạo quanh cung điện hoàng gia hoặc đi lại trên đường chính để gặp Jung Sua tại trụ sở của Evangeline.

Cô ấy đã nghĩ rằng mọi thứ đều ổn, rằng mọi thứ không tồi tệ như quan Phụ chính Đại thần nói.

Mặc dù mọi người đã trở nên nghèo khó kể từ cuộc chiến tranh đó, cô được thông báo rằng tình hình của Eva tốt hơn so với các thành phố khác. Jung Sua kể với cô như vậy.

Vì vậy, khi cô đối mặt với khuôn mặt trần trụi của Eva, Charlotte Aria không biết nói gì. Cô hoàn toàn bị sốc trước sự thật kinh hoàng trước mắt đến nỗi không thở được.

Đường phố bẩn thỉu và bốc mùi hôi thối. Những cư dân ngồi bất lực trên con phố từng được coi là sang trọng. Có những đứa trẻ gầy trơ xương lục lọi trong thùng rác và những xác chết thối rữa trong bóng tối ở những con hẻm.

Charlotte Aria sốc nặng khi chứng kiến cảnh tượng này.

Ngay cả một đấng minh quân cũng không thể chăm sóc tất cả những người nghèo. Valhalla đã chi số tiền lớn mỗi ngày để hỗ trợ quần chúng, nhưng không thể cứu tất cả Eva.

Trước khi Liên minh hủ bại của Eva biến mất, trước khi Valhalla ra tay giúp đỡ, mọi thứ còn tệ hại hơn nữa.

“ Uuuk!”

Charlotte đã không biết một chút gì về chuyện này. Nếu cô ấy chứng kiến khung cảnh cuộc sống về đêm giống như Seol Jihu đã trải qua trong đêm đầu tiên của anh ấy ở Eva, cô ấy có thể đã bị ngất ngay tại chỗ.

Đột nhiên, cô cảm thấy một vài cái nhìn chằm chằm vào mình . Không chỉ là một hoặc hai. Có những ánh mắt từ mọi hướng.

“!”

Ngẩng đầu lên một cách khó khăn, Charlotte Aria nao núng. Những ánh mắt xa lạ hướng vào cô.

 Những đôi mắt lờ đờ nhìn cô chằm chằm. Cảm thấy như họ có vẻ bực bội, Charlotte Aria vô thức lắc đầu.

'Không.'


Nơi này không phải  Eva của cô. Đó không phải  thành phố mà Charlotte Aria biết, hay vẫn thường được nghe nói.

Sự phấn khích trong lòng cô biến mất như thể nó chưa từng tồn tại. Với một nỗi sợ không thể diễn tả được, Charlotte Aria quay lại, theo bản năng của mình.

'Không!'

Cô chạy. Cô chạy một cách vô định qua đường. Cô cảm thấy mình sẽ không thể đứng vững nếu ở lại đây lâu hơn.

Và thế là, cô lại bỏ chạy.

Nhưng trước khi cô đi được xa, hơi thở mệt nhọc, cơn đau thắt từ lồng ngực đã tóm lấy cô. Khi cô nhìn thấy đường chính một lần nữa, chân cô tự động dừng lại.

Dựa vào tường và lấy lại hơi thở của mình, cô nghe thấy nhiều tiếng thì thầm từ xa. Charlotte Aria ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to.

Trước một tòa nhà hùng vĩ, hàng trăm người đã tập trung lại như những đám mây. Con đường trức mặt tràn đầy sức sống và nhộn nhịp.

Mọi người đang đứng thành một hàng trật tự, và những người đi đi lại lại với một chiếc hộp trên tay đầy nụ cười. Đôi mắt của họ tươi tắn và hạnh phúc.


Sao lại khác biệt như vậy?

Khung cảnh này quá khác so với khung cảnh mà cô nhìn thấy trước đây. Trên thực tế, gần như cảm thấy cô ấy ở một thế giới hoàn toàn khác, mặc dù sự khác biệt duy nhất là vị trí.

Charlotte Aria nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mặt cô trong sự bàng hoàng.

“Nhờ số thức ăn này, chúng ta có thể sống được thêm một tuần nữa".

“Chà, nếu ông bạn ăn uống dè sẻn, ông bạn có thể cầm cự được tới 10 ngày ấy chứ".

Ngay lúc đó, một người đàn ông và một người phụ nữ dường như là cư dân bản địa, vừa nói vừ bước về phía Charlotte Aria.

Charlotte Aria gục đầu trong bối rối.

“Nhưng... tôi không dám tin là những thứ đồ này đến từ kho lương thực của Hoàng gia".


 “Tôi cũng rất ngạc nhiên.”

Charlotte Aria cũng ngạc nhiên.

“Tôi đã nghĩ rằng nữ hoàng không quan tâm đến chúng ta , nhưng xem ra ngài ấy vẫn chưa hoàn toàn quên chúng ta”

“Tôi nghĩ không phải như thế”

"Ý anh là gì?"

"Nghe này. Khi Evangeline và Liên minh Eva hoành hành khắp vương đô, nữ hoàng chẳng hề làm bất cứ điều gì. Nhưng bây giờ khi Valhalla ở đây, cô ấy lại tích cực hơn rất nhiều. Nghe có lạ không?”

“Anh đang nói rằng trước đây không phải ngài ấy quên chúng ta , mà là ngài ấy không thể làm gì”

"Đúng. Evangeline và Liên minh hẳn đã gây áp lực buộc nữ hoàng phải kiềm chế, nhưng giờ chúng ta có Valhalla.”

Charlotte Aria cau mày khi cô nghe lén cuộc trò chuyện của họ. Nghe có vẻ như Valhalla đang nói xấu Jung Sua. Có lẽ đó là lý do tại sao họ đưa ra những hàng hóa cứu trợ này.

"Đúng đấy. Con chó cái Jung Sua đó đã bịt mắt nữ hoàng từ lâu.”

“Suỵt , cẩn thận với những lời nói của anh chứ”

Nhưng khi nghe những gì họ nói tiếp theo, cô nghi ngờ đôi tai của mình.

Có phải đã từ rất lâu rồi? Valhalla vốn dĩ không lan truyền tin đồn này, nhưng vẫn họ biết về nó không?

"Sao phải sợ? Chuyện này thì ai cũng biết”.

"Nhưng vẫn…"

“ Dù sao cô cũng có ý đúng , tôi cũng không nên nguyền rủa nữ hoàng về việc chẳng bao giờ quan tâm đến hoàn cảnh của chúng ta”

“ Con đũy Jung Suy này quá ác độc. Mụ ta sử dụng nữ hoàng như một vật tế để bao biện cho những hành động và lời nói của mình, phải không?”

“Haizzzz , tôi cũng cảm thấy tiếc cho nữ hoàng”

“Đúng, và rất may mắn là giờ đây chúng ta có Valhalla”

Tiếng nói dần nhỏ xuống khi cả hai người đó đi xa.

Charlotte Aria không thể ngẩng mặt lên , thậm chí cô còn không thể suy nghĩ minh bạch được nữa.

Cô ấy cứ nghĩ rằng những viên quan trong triều đình Eva chỉ đang chuyện bé xé ra to , nhưng chính người dân cũng nói như vậy.

‘Tại sao Jung Sua lại nói…’

Nét mặt của Charlotte Aria càng trở nên đăm chiêu.

Đúng lúc đó...


“Thành thật mà nói, tổ chức Valhalla này cũng buồn cười.”

Một giọng nói lanh lảnh đập vào tai cô. Hai người mặc áo choàng tu sĩ màu trắng đang đứng với mũ trùm đầu kéo xuống. Qua đồng phục của họ, họ dường như là các Linh mục từ Đền thờ Luxuria đến hỗ trợ công tác tình nguyện.

“Họ bắt đầu làm việc này từ vài tuần nay rồi, họ có nhiều tiền dữ ha!”

“À, họ bảng rằng việc từ thiện này sẽ kết thúc sớm thôi. Họ sắp hết tiền, đó là điều chắn chắn.”

“Tôi nghĩ họ đã cố gắng để giành được thiện cảm trước công chúng, nhưng họ lại nói dối rằng những hàng hóa đấy đến từ nữ hoàng. Tại sao lại thế nhỉ?”

“Ah , Tôi cũng nghe nói vậy.”

'Valhalla nói dối?'


Nghĩ về điều đó, Charlotte Aria không nhớ đã đặt mua bất kỳ hàng cứu trợ nào. Mặc dù Sorg Kühne đã yêu cầu điều đó một vài lần, nhưng Jung Sua không cho phép điều đó vì ngân sách đã cạn kiệt.

Charlotte Aria nghi ngờ đôi tai của mình. Khi cô lén lút nhìn ,hai linh mục vẫn đang trò chuyện, không chú ý đến cô ấy một chút nào.

"Tôi chỉ không hiểu nổi. Tại sao họ lại tiêu tiền của mình dưới danh nghĩa Nữ hoàng?”

"Không hẳn thế. Điểm quan trọng nhất trong việc dành tất cả nỗ lực để loại bỏ Liên minh Eva là gì? Có ai  nhận ra những việc họ làm suốt thời gian vừa qua không ?”

"Chính xác. Nếu nữ hoàng thông minh, cô ấy sẽ phải gửi cho họ một lời cảm ơn, ý tôi là, cho đại diện của Valhalla. Nhưng cô ấy giả vờ như không có gì xảy ra!"

“Tôi không hiểu tại sao lúc đầu họ lại đến Eva. Đến bất kỳ chỗ nào, họ cũng trở thành khách vip mang tầm cỡ quốc gia, vậy tại sao lại là Eva?”

Trước khi cú sốc trước đó có thể biến mất, một cú sốc mới đã ghi đè lên nó. Cô nghĩ Teresa đang phóng đại, nhưng những người Trái đất này đang nói điều tương tự, từng chữ một.

“Chắc chắn Jung Sua đã rất khôn khéo, con nhỏ đó có thể lôi kéo cả nữ hoàng như thế. Tôi ghen tị  quá ~”

“Vâng, tôi cũng ghen tị”

Tâm trạng của Charlotte Aria càng ngày càng tồi tệ. Không biết điều đó, hai Linh mục vẫn tiếp tục trò chuyện.

Hoặc là, họ đang giả vờ như không biết.

*


Hôm nay hoạt động phát hàng hóa từ thiện đã kết thúc. Những người đến nhận hàng cứu trợ đều đã rời đi, và các Linh mục tình nguyện bắt đầu rời đi từng người một. Chỉ còn lại một vài người dọn dẹp đường phố.

“ Hmmmm~Uhmmmm”

Kim Hannah ngân nga hạnh phúc khi cô dọn dẹp hiện trường. Tất nhiên, cô không quên tinh tế để mắt đến những con hẻm.

Sau khi đi lại gần hơn, cô ấy đứng thẳng lưng và quay lại. Cô mở to mắt như thể đây là một sự trùng hợp thực sự.

Hai cặp mắt bắt gặp nhau. Charlotte Aria co rúm lại như một kẻ phạm tội.

Kim Hannah nhìn chằm chằm vào Nữ hoàng một lúc. Chẳng mấy chốc, cô nở một nụ cười ngọt ngào đầy nguy hiểm trên mặt.

"Ê! Nhóc!"

Charlotte Aria nhíu mày.

'Nhóc?'


Cô sắp nổi điên nhưng chợt nhớ ra tình cảnh hiện tại của mình.

Charlotte Aria không ở đây với tư cách là nữ hoàng. Cô đã cải trang thành một thường dân bình thường.

“Tại sao em đứng đó? Đến đây!"”

Kim Hannah ra hiệu về phía cô ấy để tiến về phía trước. Không ngờ rằng Kim Hannah lại nói chuyện với cô ấy, cô ấy không biết phải làm gì. Cô cố chạy trốn, nhưng Kim Hannah còn lâu mới để Nữ hoàng làm thế. Cô nắm lấy cánh tay Charlotte Aria, và kéo thật mạnh.

“Đến đây, tại sao em lại cố chạy trốn thế?”

"Bỏ ra nào!"

“Không sao không sao , em đến đây vì hàng cứu trợ đúng không?"

"Không, không phải thế!"

Charlotte Aria vặn tay và cố gắng trốn thoát, nhưng vô ích. Kim Hannah hét lên với một nụ cười rạng rỡ.

“Thủ lĩnh! Chúng ta có còn hàng cứu trợ nào không?”

"Hàng cứu trợ? Đợi chút!"

Seol Jihu, người đang sắp xếp những chiếc hộp, chạy tới như thể cậu ta đã chờ đợi việc này từ trước rồi.Tiếp theo, cậu ta xuất hiện với một hộp lớn.

“Chúng ta chỉ còn đúng một hộp”

"Ơn Chúa. Đưa nó cho đứa trẻ này đi."

"Hiểu rồi. Của em đây”

Khi Seol Jihu đưa chiếc hộp cho Charlotte Aria, cô ấy lấy cái hộp với vẻ tự nhiên hết cỡ. Không, cô đã cố gắng để lấy nó.

“ Uuk!”

Koong. Chiếc hộp rơi xuống.Với cánh tay gầy gò và yếu ớt của mình, cô đã đánh rơi chiếc hộp.

“ Ah, em ổn chứ? Em có bị đau ở đâu không?”

Khi Seol Jihu bất ngờ hỏi, Charlotte Aria lắc đầu dữ dội.

"Tôi ổn."

"Trời ơi. À, em sống ở đâu? Anh sẽ mang hộp về nhà cho em.”

“K-Không! Tôi không cần nó!

Charlotte Aria nhảy cẫng lên. Cô ấy đã che giấu danh tính của mình rất tốt, nhưng giờ cô ấy có nguy cơ bị phát hiện. Thấy Kim Hannah và Seol Jihu nhìn chằm chằm vào cô ấy một cách cố định, cô ấy ‘Ah’ 1 tiếng, và tiếp tục.

“Gia đình tôi đã có một cái rồi , tôi không thể lấy thêm nữa”

“À, ra vậy…”
Thấy rằng phía bên kia hiểu được tình hình của mình, Charlotte Aria thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cô ấy nhìn lên...

Chàng trai gật đầu.

‘Vậy ra... đây là anh ấy’


Seol Jihu cũng nhìn xuống đôi mắt to của cô gái có mái tóc vàng được tết thành hai bím lớn.

‘ Vậy ra... đây là cô ấy’

Nữ hoàng hiện tại của Eva, Charlotte Aria.

Cô thấp đến đáng ngạc nhiên, có lẽ không đến 155 cm. Cô có nét mặt thanh tú, làn da trắng phản chiếu ánh sáng mặt trời và đôi môi như hoa anh đào xen màu hoa mai Nhật Bản. Mặc dù những đặc điểm này khiến cô trông giống như một đứa trẻ, nhưng cơ thể cô cho thấy rõ rằng cô là một người trưởng thành.

Hơn nữa, nhìn thấy đôi mắt màu xanh, tĩnh lặng, giống như đại dương , Seol Jihu cảm thấy một sự tôn kính tự nhiên đối với cô.

Sự thật, anh đã cảm nhận được điều đó từ lúc Kim Hannah kéo cô qua. Mặc dù nữ hoàng đã cố gắng hết sức để ngụy trang, nhưng vẻ ngoài và không khí xung quanh cô không thể bị che giấu bằng những lớp ngụy trang rẻ tiền.

Có lẽ bởi vì cô là một hoàng tộc, nên khí chất đế vương toát ra từ mỗi bước đi và cử chỉ của cô.

“Anh có phải là đại diện của Valhalla?”

Charlotte Aria đột ngột hỏi.

"Đúng là tôi." -Seol Jihu cười rạng rỡ - "Cô bé đã biết à?"

"Sao tôi có thể không biết chứ?"

Cô nói với giọng hơi cộc lốc.

“Tôi đã nghe nhiều về anh”.

"Oh?"

“Làm thế này, anh đang có ý gì?"

Seol Jihu chớp mắt bàng hoàng. 

Câu hỏi đột ngột ấy cũng có nghĩa là 'Anh đang hy vọng cái gì?'

Với câu hỏi này, Charlotte Aria gần như đã công bố danh tính của mình. Chỉ những kẻ ngốc mới không phát hiện ra điều này. Gần như cô ấy đang hét lên: "Tôi là một người đặc biệt!"

Seol Jihu không thể nói liệu cô ấy có đang tiết lộ danh tính của mình một cách gián tiếp hay không, liệu cô ấy có gợi ý cho anh ấy nhận ra cô ấy không, hay liệu cô ấy chỉ đơn giản là bị cuốn vào thứ gì đó như thế này.

Ngay cả Kim Hannah cũng bối rối.

Tuy nhiên, Seol Jihu là một con bạc lâu năm. Cậu đã trải qua vô số tình huống bất ngờ.

“Có một câu nói: khi ở Rome, hãy làm như người La Mã.”

“ Hmm?”

Charlotte Aria nghiêng đầu.

“Thành phố này là Eva, phải không?”

“Uhm” - Charlotte Aria gật đầu như một chú cún ngoan ngoãn. 

Seol Jihu nói với một nụ cười.

"Tôi không thể làm điều gì đó trái với pháp luật, nhưng tôi cũng không thể đứng yên và xem những người khác làm những việc trái pháp luật. Trở thành một khán giả và đứng nhìn, đó không phải là một tội ác, nhưng đó là hành động vô tâm".

“ V-Vâng?”

“ Nó rất đơn giản. Tôi đang ở Eva, vì vậy tôi phải tuân theo luật của nó miễn là tôi ở thành phố này. Và người quyết định luật Eva  là nữ hoàng. Tôi chỉ hành động dựa trên ý chí nữ hoàng.”

Có nghĩa là, anh ta không có động cơ thầm kín.

“Hmmm”

Mặc dù cô không hiểu tất cả những gì anh nói, Charlotte Aria vẫn gật đầu. Nó không giống như anh ấy đang nói bất cứ điều gì xa vời.

“Phải, thành phố này là Eva . Khi anh đang ở đây, anh phải tuân thủ luật lệ của nó”

"Cô hiểu nhanh nhỉ? - Seol Jihu hỏi với một nụ cười - "Câu trả lời đó đã vừa ý cô chưa?"

"…Tôi có câu hỏi khác."

“?”

“Tôi hiểu rằng ý anh có nghĩa là tuân theo luật pháp Eva…nhưng…”

Charlotte Aria do dự một lúc lâu trước khi tiếp tục.

“Anh có biết là... Nữ hoàng ấy mà, cô ấy không thực sự quan tâm đến luật pháp hay thành phố, anh có biết không?”

Seol Jihu bất chợt ngậm mồm lại.Bản năng biết rằng anh không nên bất cẩn với câu hỏi này.

Chính lúc đó. Kim Hannah đột nhiên cúi xuống, cuộn ngón tay của mình lại, và sau đó vỗ nhẹ vào trán Charlotte Aria.

“Ái ui!"

“Em nói gì thế hả, nhóc?”

"Cô dám làm thế ?"

“Nữ hoàng không quan tâm đến thành phố? Ai đã dạy một đứa nhóc như em nói như vậy?”

Khi Kim Hannah làm mặt giận dữ, Charlotte Aria nao núng.

“Tôi không phải là một đứa nhóc.”

Cô dùng tay xoa xoa trán mình và bĩu môi. Kim Hannah đặt một tay lên eo và chỉ vào cái hộp bằng tay kia.

“Nữ hoàng không quan tâm ? Sao em lại có thể nói điều đó? Nữ hoàng đang phát những hàng cứu trợ này, em biết không hả?”

“Nói dối , chắc chắn là nói dối”

"Oh? Thế thứ này đến từ đâu vậy? Ai bảo em rằng đó là một lời nói dối?”

"Mọi người. Họ nói rằng nữ hoàng Eva, là một người vô cùng ngu ngốc” -  Charlotte Aria bĩu môi - “Họ nói cô ấy là một con rối không biết gì cả”

Seol Jihu đã cố gắng để không phọt ra câu nói ‘Yeah, chuẩn 100%'.

Anh mà ngờ rằng cô ấy lại tự mắng mình như thế. Xem xét vẻ ngoài của cô, cô đang khá tuyệt vọng.

“Thế họ đã nói những gì”

Vì họ đang vội, Kim Hannah đã chọn Maria và Phi Sora để đóng kịch. Họ đã làm gì mà khiến tâm trạng của nữ hoàng ra nông nỗi này? Cô như một chú cún ướt đẫm vì mưa!

Biểu hiện của cô cho thấy cô đang mong một lời động viên. Hành động của Kim Hannah vừa nãy, chắc chắn là phần hướng dẫn cho câu trả lời của cậu.

Seol Jihu nhẹ nhàng trả lời.

“Không, nữ hoàng là một người tuyệt vời.”


“Anh đã gặp nữ hoàng bao giờ chưa?”

Seol Jihu nao núng trước câu hỏi vô cùng khác so với mong đợi. Anh mong cô sẽ cười nếu anh khen cô, nhưng chắc cô đã bị tổn thương khá nhiều vì điều đó thật không dễ dàng gì để trải qua.

‘Thay vì chỉ đứng về phía cô ấy... Mình phải tận dụng cơ hội này!’

Giống như Kim Hannah đã nói, đây là một cơ hội quan trọng. Thay vì vứt bỏ cơ hội này bằng những cuộc nói chuyện vô nghĩa, anh phải làm cho nó có ý nghĩa với Valhalla.

“Không, thật không may, tôi đã không có cơ hội gặp cô ấy.”

Charlotte Aria ngước nhìn Seol Jihu với ánh mắt lo lắng.

“Nhưng tôi nghĩ cô ấy là một người vô cùng tuyệt vời , chắc chắn”

“Tại sao, anh bảo anh chưa bao giờ gặp mà…”

Seol Jihu quyết định tung đòng kết liễu.

“Vì nữ hoàng là thành viên của gia tộc Aria cai trị Eva.”

Không ngờ gia đình hoàng gia sẽ được nhắc đến, đôi mắt của Charlotte Aria mở to.

“ANh có biết gia tộc Aria không?”

"Tất nhiên là tôi biết" - Seol Jihu tiếp tục nói, như thể cậu đã chờ đợi khoảnh khắc này - “Bắt đầu từ Lôi Đế, người đã trở thành bậc thầy ở lĩnh vực ma thuật sét cho đến con trai đầu của ông ấy, Soel Aria…”

Seol Jihu đọc mọi điều cậu biết về hoàng gia. Món quà Yun Seohui  tặng đã phát huy tác dụng.

“Và sau đó, Hoàng tử Campbell cũng không từ bỏ và cố gắng bảo vệ thành phố cho đến cuối cùng! Họ là tất cả những anh hùng có đóng góp to lớn cho Thiên Đường”

"Vâng đúng vậy!"

Charlotte Aria gật đầu kịch liệt như thể cô ấy không bao giờ chán nản. Teresa nói rằng cô ấy có một chút mặc cảm, nhưng qua việc cô ấy đã hạnh phúc như thế nào khi nghe lời khen ngợi của Seol Jihu, có vẻ như cô ấy rất tự hào về gia đình.


“Nữ hoàng Charlotte Aria cũng phải là một người cai trị tuyệt vời. Bằng chứng là, cô đã trở lại trên đôi chân của mình dù không có ai giúp đỡ cô! Mặc dù tôi chưa bao giờ gặp cô ấy trước đây, nhưng tôi tin là thế!"

Nếu Sorg Kühne nghe thấy điều này, anh ta có thể phun ra và hét lên, 'Cái thứ nhảm l*n này là gì vậy!' Tuy nhiên, Charlotte Aria vặn vẹo cơ thể và vẫy chân qua lại.

“Anh thực sự nghĩ vậy ư?"

"Tất nhiên. Đó là lý do tại sao tôi đến Eva.”

Đôi mắt Charlotte Aria lấp lánh.

“Anh đã đến với Eva vì anh tin vào gia đình Aria?”

"Vâng."

"Có thật không? Điều đó có đúng không?”

“Tất nhiên, đó là sự thật.”

Tâm trạng của Charlotte Aria trở nên hào hứng.

“Uhmm…vậy đó là lí do… cảm ơn vì những lời tốt đẹp”
Cô ấy chắp hai tay ra sau lưng và ngước nhìn Seol Jihu.

"Tên của anh là gì?"

Cô nói với giọng điệu vui vẻ và đôi má hơi ửng hồng.

“Tôi là Seol Jihu”

Charlotte Aria mỉm cười hồn nhiên.

"Hiểu rồi. Seol Jihu, tôi chắc chắn sẽ nhớ tên của anh!"

Nói xong, cô quay lại và chạy. Đó là hướng của cung điện.

"Ah!"

Seol Jihu cố gắng ngăn Charlotte Aria chạy đi, nhưng cậu không thể vươn ra. Đó là bởi vì Kim Hannah đã ngăn cậu ta lại. Cái cách cô nháy mắt với cậu, dường như cậu đã hoàn thành tốt công việc.

Khi Charlotte Aria cuối cùng biến mất khỏi tầm nhìn của họ, Kim Hannah mỉm cười và vỗ mông Seol Jihu.

“Arghhh , baby của tôi . Tôi đã rất ấn tượng khi thấy anh nói về luật pháp và gia đình Hoàng Gia đấy”.

“Cô có chắc là mọi chuyện sẽ ổn không?”

Seol Jihu mím môi, cảm giác như cậu vừa đùa giỡn với một cô gái trẻ, ngây thơ. Kim Hannah nhún vai.

"Tất nhiên. Chúng ta đâu có làm bất cứ điều gì có hại cho nữ hoàng. Chúng ta chỉ bắt chước Jung Sua thôi mà.”

“Dù sao thì tôi cũng làm như những gì cô đề nghị , kể hoạch tiếp theo là gì?’

“Kế hoạch tiếp theo á , Hehe”

Kim Hannah cười trước khi lè lưỡi. Thấy cô liếm mép một cách kì fij, Seol Jihu nhận ra rằng cuộc gặp gỡ nhỏ này chỉ là món khai vị.

Tiết mục chính vẫn chưa đến...

*


Charlotte Aria triệu tập Sorg Kühne ngay khi cô trở lại cung điện. Đã lâu lắm rồi Nữ hoàng không triệu tập Sorg Kühne, nên ông thực sự bối rối và lo lắng.

“ Quan Phụ chính Đại thần Kühne, có phải hàng hóa được gửi đi gần đây dưới tên hoàng gia không?

“?”

“Tại sao ông lại nhìn ta như vậy? Đây không phải là một câu hỏi à?”

“À... Không có gì, không có gì ạ! Hoàng gia không gửi bất kỳ hàng cứu trợ nào.”

"Ta hiểu rồi."

Charlotte Aria gật đầu.

“Với sự biến mất của Liên minh Eva, chính quyền của các khu vực trong thành phố hẳn đã trở nên lỏng lẻo. Có phải vậy không?”

"Huh? Thật hả?"

Vì cô vừa trở về sau khi kiểm tra thành phố, Charlotte Aria đã nhân cơ hội này để lên mặt với ông lão tội nghiệp.

“Ông có biết không? Hừm. Làm thế nào mà người được gọi là Quan phụ chính đại thần Kühne có thể thờ ơ với các vấn đề của thành phố như thế?"

"Thật luôn?"

“Cái tổ chức Valhalla đó, ta đã suy xét kỹ rồi".

"Thật hả?"

“Ta đã thẩm tra bằng chính đôi mắt và đôi tai của mình, và đó là một tổ chức khá xuất sắc.”

"Thật á?"

“Một sự hiểu lầm là một sự hiểu lầm, nhưng một đóng góp là một đóng góp. Hơn nữa, người Địa Cầu tên Seol Jihu này là một người rất đáng tin cậy. Anh ấy rất có khả năng và có tính cách tuyệt vời. Ông đã đúng."

"Thật ư?"

Sorg Kühne chớp mắt kinh ngạc như thể ông ta sắp biến thành một con robot nói lắp. Charlotte Aria cau có.

“Hôm nay ông hỏi gì mà lắm thế?? Ông bị điếc sao?”

Sorg Kühne đang gãi tai và dụi mắt. Như thể đó là chưa đủ, ông thậm chí còn lắc đầu dữ dội.

Charlotte Aria có chút ngạc nhiên trước hành động của ông ấy. Nhưng chẳng mấy chốc, cô hắng giọng và tiếp tục.

“Ta sẽ không nói lại lần nữa đâu. Triệu tập đại diện Valhalla . Ta sẽ mời anh ấy dưới danh nghĩ Nữ hoàng, và thưởng cho anh ta vì những đóng góp to lớn đó."

Một sự việc có thể gây rung chuyển trời đất  bỗng hiện ra. Hàm của Sorg Kühne như muốn rơi xuống sàn.

Có phải ông ấy đang mơ? Hay là ông ta bất ngờ bị một tia sét từ trên trời đánh xuống?

Bất kể câu trả lời là gì

"Vâng, thưa bệ hạ!"

Sorg Kühne cúi đầu vội vàng.

“Tên đầy tớ hèn mọn này sẽ tuân theo mệnh lệnh của bệ hạ!”


*


Đêm đó, cung điện hoàng gia đã liên lạc với Valhalla, yêu cầu họ đến cung điện trước tiên vào sáng mai.

“ Có vẻ cô ấy đã lấy lại được sự tỉnh táo của mình”

“ Chỉ những kẻ đần độn và thiểu năng mới không suy nghĩ gì sau những câu nói của chúng ta. Heheehe!”

Phi Sora và Maria cười khúc khích khi họ khen ngợi kỹ năng diễn xuất của nhau.

Seol Jihu thức dậy để thảo luận về món ăn chính với Kim Hannah trước khi kéo cơ thể kiệt sức của mình vào giấc ngủ. Và khi cậu mở mắt ra

“…”
Cậu thấy một khung cảnh xa lạ.

Seol Jihu đang nằm giữa một khu vườn xinh đẹp, nơi những cánh hoa đang bay trong không trung. Cậu cảm thấy như mình đang mơ.

'Đây là….'


Khi cậu ta ngồi dậy với một cái nhìn vô cùng bối rối...

“ Seol-Jihu nimm”

Cậu nghe thấy ai đó gọi tên mình từ xa. Theo ánh mắt theo phản xạ, cậu thấy một người chạy về phía mình trong bộ váy đen kiểu Lolita.

Cô dừng lại, rồi nhảy ngay vào vòng tay của Seol Jihu. Kết quả là Seol Jihu phải nằm xuống một lần nữa.

Nhìn 1 cách mơ màng, cậu thấy cô gái ngồi trên mình, mái tóc xanh bồng bềnh gọn gàng.

"Ah."

Seol Jihu há hốc mồm. cậu đang nghĩ cô này trông quen quen, và giờ, cậu nhận ra cô là ai.

Roselle La Grazia, Phù thủy trong mơ từ ngôi chùa của những giấc mơ.

' Đợi đã.'

Làm thế nào, tại sao?

Seol Jihu đã ngủ thiếp đi trong căn phòng của mình bên trong tòa nhà Valhalla, suy nghĩ về việc anh sẽ trở thành vua tương lai của Eva.

Vậy tại sao anh ta thức dậy ở nơi này?

Seol Jihu nhìn quanh trong bối rối. Tuy nhiên, trong sự phấn khích, Roselle chỉ nói những gì trong tâm trí cô.

“Anh đã nói rằng nó sẽ mất một thời gian dài! Có nghĩa là ~!”

Giống như câu nói, con người lập ra các kế hoạch và thiên đàng ban chúng cho họ, cuộc sống thường đầy những bất ngờ.

“Tôi không ngờ anh có thể thực hiện lời hứa của mình một cách nhanh chóng như thế. Người phụ nữ đáng thương này có thể bày tỏ lòng biết ơn của mình bằng cách nào đây?”

Seol bối rối trước những cụm từ đầy bất ngờ…

“Tôi sẽ hài lòng với một tài năng trên trung bình, nhưng trời ơi, thật không ngờ một người như thế này vẫn còn sống trong thế giới chiến loạn này. Tôi thực sự cảm động.”

"..."

"Sau khi chứng kiến sự việc hôm nay..."

"..."

"Aiyya~ Tôi không thể hạnh phúc hơn. Một thành viên của gia tộc Aria nổi tiếng với phép thuật sấm và sét, và dòng máu mạnh mẽ kia đang chảy trong huyết mạch cô ấy.”

…Những việc nghiêm trọng không nhất thiết phải là những chuyện xấu.

Trong số những bất ngờ, có những trường hợp dẫn đến một sự thuận lợi đến từ việc trùng hợp hay tính toán sai lệch. Và trong số những khả năng này

"Tôi chắc chắn cô ấy sẽ có thể tiếp nhận “Ánh sáng Trí tuệ vĩnh cửu".

... Seol đã "trúng độc đắc".

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---


Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 273

Chương 272

Chương 271

Chương 270 - Phần 2

Chương 270 - Phần 1

Chương 269

Chương 268

Chương 267 - Phần 2
Chương 267 - Phần 1

Chương 266

Chương 265

Chương 264 - Phần 2
Chương 264 - Phần 1

Chương 263

Chương 262 - Phần 2
Chương 262 - Phần 1

Chương 261 - Phần 2
Chương 261 - Phần 1

Chương 260 - Phần 2

Chương 260 - Phần 1


Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

5 Comments:

  1. Thanks nhóm dịch nhiều nhé vì đam mê và nhiệt huyết

    ReplyDelete
  2. Thanks nhóm dịch nhé. Đi làm cả ngày mệt mở ra thấy boom, hạnh phúc vãi

    ReplyDelete
  3. Tý Tý nữa quen bà loli này

    ReplyDelete