Khát vọng trở về - Chương 276: Một kẻ tham vọng - Phần 1


Không chỉ trở thành một tổ chức thực thụ, Valhalla đã vươn lên vai trò đối tác của Hoàng gia Eva chỉ trong một thời gian ngắn.

Tin tức này lan đến tất cả các vùng lãnh thổ của con người chỉ trong bốn ngày. 

Thực ra, tổ chức mới toanh này đã thu hút sự chú ý kể từ thời điểm họ lật đổ Liên minh Eva khổng lồ.

Valhalla, dẫn đầu bởi Anh hùng chiến tranh Haramark - Seol Jihu, đã không dừng lại ở đó. Thay vào đó, họ tiếp tục lật đổ Evangeline. 

Sau khi chiếm lấy chiếc ghế đối tác của hoàng gia, họ đã trở thành tâm điểm chú ý của tất cả những người Trái đất, bao gồm cả những băng nhóm và tổ chức lớn tại các vương đô khác.


*


Thành phố phía đông bắc, Caligo.

"Hmmm"

Một người phụ nữ mặt lạnh như tiền, khẽ khịt mũi khi đọc những tờ rơi trên đường phố.

"Khi tôi gặp anh ta trong bữa tiệc, tôi chỉ nghĩ rằng anh ta là một gã trai thích tỏ ra cool ngầu".

Sau khi đọc bài báo một lúc lâu, cô tự lẩm bẩm.

"Nhưng hóa ra anh ấy là một người thực sự thú vị."

Khóe miệng cô cong lên. Khuôn mặt lạnh băng của cô bắt đầu nở một nụ cười.

"Tuyệt lắm"

Sau khi lẩm bẩm một hồi, , cô ấy ném tờ giấy sang một bên và quay lưng bỏ đi.


*


Thành phố phía bắc, Grazia.

"Ah, chết tiệt, mấy thông tin này là thật hả?"

Một người phụ nữ đang ngồi trong quán rượu, bỗng  hét lên vì ngạc nhiên.

"Thằng cha đó thực sự trở thành người đại diện của một tổ chức đối tác Hoàng gia?"

"Ờ. Người ta buôn chuyện khắp nơi ngoài kia kìa."

"Mẹ kiếp, ăn l** rồi! Làm sao mình trả thù được nữa, hức!"

"Ý cô là gì?"

"Argh, thằng cha đó đã chà đạp tôi!"

"À há, răng của cô ấy hả?"

Thấy người phụ nữ nhe răng, đồng đội của cô ta phì cười.

"Thôi đừng mơ mộng hão huyền nữa. Nhìn anh ta xem, chắc chắn là mạnh hơn cô gấp trăm lần. Chưa kể bên cạnh anh ra còn có vài con chó điên ở bên cạnh. Nếu cô mà tới gần anh ta, tôi e là cô không còn cái răng nào để húp cháo đâu!"

"Ah ~ Tôi muốn trả thù ~ Huhu"

"Trả thù cái cục c**. Tôi thừa biết là cô không ngu si đến nỗi đâm đầu vào chỗ chết đâu".

"Huhu~ Tôi phải làm gì với nhan sắc của mình đây?"

"Còn làm gì nữa? Hoặc là ngoan ngoãn ngồi im, hoặc là vác xác đến và yêu cầu anh ta chịu trách nhiệm với cuộc đời của cô".

Nghe đến đó, tất cả những người xung quanh cười ầm lên.

"Kyahahaha! Nghe hay đấy! Dù sao thì cái răng cái tóc cũng là góc con người mà!"

Ngay cả cô gái bị gãy răng cũng cười lăn cười bò.\

*


Thành phố phía tây, Nur.

"Từ đây đến Eva mất bao lâu nhỉ?"

Một chàng trai trẻ cất tiếng hỏi, khi đang nhâm nhi tách cà phê. 

Cô gái xinh đẹp bên cạnh, vừa là người bạn thân nhất, vừa là người hầu, vừa là người tình của anh ta, cất giọng tò mò.

"Sao thế? Anh định đến đó à?"

"Ừ."

Chàng trai trẻ khẳng định khi đọc nội dung trên tờ rơi một cách cẩn thận.

"Ngạc nhiên chưa? Một kẻ lười nhác như anh, người đáng ra phải trở thành Ngôi sao của Lười biếng, lại định đi đến vùng đất xa xôi đó ư?"

"Ờm... Một phần vì tôi không thích thần Acedia."

Chàng trai nhẹ nhàng trả lời và tiếp tục.

"Một phần nữa là, tôi rất quan tâm đến anh chàng này".

"Từ bao giờ?"

"Từ lúc tôi thấy anh ta kiên cường đuổi theo con ma cà rồng, giết chết hắn ta, và chống lại hai Tư lệnh khác cho đến phút cuối cùng".

"Chà, nhớ lại cảnh đó mà tôi cũng thấy rùng mình. Anh ta... hơi đáng sợ."

"Thay vì đáng sợ..."

Chàng trai bỏ đi và ngây người nhìn vào không trung như muốn hồi tưởng lại khoảnh khắc đó.

"Tôi thấy anh ta thật kỳ quặc".

"Kỳ quặc? Là sao?"

"Anh ta làm tôi nhớ đến gã Sung Shihyun."

Người phụ nữ cau mày.

"Thằng chó đẻ đó ư?"

"Hmmm. Hắn ta có thể là một gã rác rưởi, nhưng lại là thứ rác rưởi phi phàm".

Chàng trai thản nhiên nói.

"Dù chúng ta có ghét hắn đến mấy, nhưng sự thật là hắn rất tài năng. Ngay cả tôi cũng sẽ thua hắn, dù có thách đấu bao nhiêu lần đi chăng nữa".

"Huh? Vậy ý anh là, chàng trai đó chính là Sung Shihyun?"

Chàng trai ngẫm nghĩ một lúc, rồi khẽ lắc đầu.

"Không, không phải đâu. Chắc chắn không phải".

"?"

"Mặc dù anh ta và Sung Shihyun chiến đấu theo phong cách điên cuồng như nhau, nhưng khí chất của cả hai lại rất khác nhau".

Anh dừng lại một lúc lâu trước khi tiếp tục.

"Nên nói thế nào nhỉ? Mạnh mẽ? Bá đạo? Không, cái tôi thấy ở chàng trai đó là chiến ý của một lão tướng".

"Eew, anh đùa à?"

"Tôi không biết nữa, nghe thật kỳ dị đúng không? Anh ta chỉ mới đến Thiên đường, nhưng nhìn anh ta chiến đấu, tôi cảm giác như nhìn một kẻ đã lăn lộn trên chiến trường suốt hàng chục năm".

Chàng trai lắc đầu liên tục như thể mình vừa nói một điều gì đó thật vô lý.

"Thế nên tôi muốn đến Eva. Để nhìn thấy và cảm nhận khí chất của anh ấy một cách rõ rệt hơn."

"Fufufu. Tóm lại là anh muốn thỏa mãn cơn tò mò của mình chứ gì? Nghe có vẻ hợp lý hơn rồi đấy".

"Đó chỉ là một phần lý do mà thôi. Quan trọng hơn, cái cách anh ta rời Haramark, cho thấy anh ta có một tầm nhìn của một nhà lãnh đạo hàng đầu. Hmm, tôi có rất nhiều điều muốn hỏi anh ta".

Chàng trai trẻ đứng dậy và sải bước ra cửa sổ.

"Bao giờ anh định đi?"

"Khi họ chính thức trở thành đại diện của Eva. Chắc là sớm thôi. À, nhân tiện-"

Chàng trai đẩy kính lên và nhìn lại người phụ nữ.

"Siêu tân binh của chúng ta, Othello Delphine, là người quen của anh ấy từ lúc ở Khu Trung lập, phải không?"

"... Con bé tên là Odelette Delphine, không phải là Othello."

Người phụ nữ nhắm mắt và thở dài.

"Ít nhất anh cũng phải nhớ đến tên của thành viên trong Bang hội mình chứ".


*


Bầu trời Eva trong vắt và yên tĩnh, nhưng tòa nhà Valhalla đang rất ồn ào.

Từ sáng sớm, Seol Jihu đã bận rộn như một bà mẹ có mười đứa con.

Bắt đầu từ Hội Tam Hoàng và Thương hội Dongchun, rồi đến Sicilia và những người khác, Valhalla đã nhận được các cuộc gọi từ khắp nơi trên lãnh thổ của con người.

Tất cả đều kêu chúc mừng Valhalla trở thành tổ chức đối tác của Hoàng gia Eva. Mặc dù Seol hơi ngại khi họ gọi cậu là "Chủ Hội Seol", nhưng điều đó đã giúp cậu nhận ra vị thế xã hội mới của mình.

Sau khi trải qua một buổi sáng giông bão, Seol Jihu cuối cùng cũng có thể hít thở vào khoảng giữa trưa.

"Tôi đây."

"Đã bảo là tôi đây".

"Pyak".

"Hả, mày cũng muốn hóng gió à?"

"Ppi."

"Hừ, tao chưa thấy con gà nào táo tợn như mày đấy".

Các thành viên khác của Valhalla, đang bận giành địa bàn. Mở bản đồ của thành phố ra, họ đang chỉ vào chỗ nọ chỗ kia và gào lên " Chỗ này là đất của tôi" hoặc "Tôi xí chỗ này".

Seol Jihu lẻn ra khỏi phòng hội nghị và ra ngoài ban công. Sau khi ngồi xuống đầu bàn, cậu nhắm mắt và thở dài.

Cậu cảm thấy hơi kiệt sức sau những gì đã trải qua, nhưng ít nhất là cảm xúc của cậu không tệ lắm.  Trong thực tế, Seol cảm thấy như một gánh nặng lớn đã được dỡ bỏ khỏi vai mình.

Sáng nay, cậu ta đã đến cung điện và nhận được quyền quản lý năm quận của Eva. Cuối cùng Seol đã đạt được một trong ba mục tiêu mà cậu đặt ra khi đến với Eva.

Chúng đều là những mục tiêu vĩ đại, đến nỗi Seol cũng cảm thấy thật ngông cuồng. Nhưng cuối cùng, cậu đã đạt được mục tiêu đầu tiên một cách thuyết phục.

Đối với Seol Jihu, cảm giác này còn sung sướng hơn cảm giác lúc trở thành High Ranker. Cậu  mở mắt ra, và thở dài.

Cậu đã hoàn thành một mục tiêu lớn lao, nhưng hành trình của cậu chỉ mới bắt đầu.

Thành quả này chỉ là một bước đệm. Từ thành quả này, cậu sẽ phải chạy đua đến mục tiêu thứ hai. Và trước khi lúc đó...

Két. 

Suy nghĩ của Seol Jihu đã bị cắt đứt, và cậu quay đầu nhìn ra cửa.

Khi cánh cửa từ từ mở ra, một người phụ nữ tóc đuôi ngựa mặc bộ đồ công sở gọn gàng bước vào. Tất nhiên đó là Kim Hannah.

"Xin chúc mừng."

Kim Hannah mỉm cười khi cô tiến lại gần Seol.

"Cảm ơn."

Seol Jihu cũng bày tỏ lòng biết ơn của mình. Kim Hannah không nói gì. Cô lặng lẽ đi về phía cậu, rồi đặt mông xuống, ngồi đối diện với cậu.

Mỉm cười duyên dáng, cô hỏi.

"Thế bây giờ..."

"??"

"Cậu cảm thấy thế nào? Chiếc ghế mà cậu đang ngồi, chỉ dành cho bảy người trên Thiên đường".

Thật là một câu hỏi kỳ lạ.

"Nói cho tôi nghe đi. Tôi thực sự tò mò đấy."

Giọng cô ấy nghe không giống như cô ấy đang nói đùa. Trong thực tế, cô ấy dường như muốn nghe câu trả lời bất kể điều gì.

"Rất tuyệt."

Seol Jihu trả lời đơn giản.

"Tuy nhiên..."

Sau đó, cậu thở dài và tiết lộ những suy nghĩ thầm kín của mình.

"Nói thật, tôi cảm thấy hơi lo lắng. Và sốt ruột nữa".

"Lo lắng?"

Kim Hannah hỏi lại, giọng cô thực sự bất ngờ.

"Cậu lo lắng về những gì? Chà, ai mà chả phải lo lắng chuyện nọ chuyện kia".

"Tôi đang lo lắng về bọn Ký sinh trùng"

Seol Jihu cắn nhẹ vào môi mình.

"Chúng không động tĩnh gì. Như thể chúng đang án binh bất động. Đáng lẽ chúng phải làm gì đó sau thất bại ở Thung lũng Arden, nhưng không có gì cả."

"Hay là chúng cố tình làm vậy?"

"…Tôi đoán vậy. Mặc dù bình yên cũng là một chuyện tốt, nhưng đối thủ của chúng ta là Nữ hoàng Ký sinh trùng.

Kim Hannah gật đầu hiểu ý.

"Thế còn sốt ruột là vì sao?"

Mục tiêu thứ hai.

Seol Jihu trầm giọng xuống.

"... Nó liên quan đến những gì tôi vừa nói với cô. Tôi cảm thấy mình cần phải hoàn thành mục tiêu thứ hai trước, rồi mới có thể thở phào nhẹ nhõm."

Seol Jihu bỏ đi, rồi nhún vai.

"Chà, nghe thật mơ hồ đúng không. Tôi không biết cô nghĩ gì về chuyện này, nhưng mà..."

Cậu ngước nhìn Kim Hannah, người đang lặng lẽ nhìn mìnhnh, trước khi tiếp tục.

"Tôi cảm thấy như mình cần phải nhanh chóng hoàn thành mục tiêu thứ hai. Đó là điều duy nhất trong tâm trí tôi lúc này."

Kim Hannah khẽ mỉm cười.

"Cậu có biết đôi khi tôi cảm thấy gì không?"

Cô lấy ra một vài mẩu giấy từ túi xách của mình, sau đó đặt chúng xuống trước mặt Seol Jihu.

"Tôi cảm thấy cậu là một kẻ đầy tham vọng".

"Gì cơ?"

"Tôi đang khen ngợi cậu đấy. Tôi thích những người giữ lời hứa."

Vừa nói những câu đầy ẩn ý, cô vừa đứng dậy . Seol Jihu nhìn chằm chằm vào Kim Hannah khi cô lững thững bước đi xa hơn.

"Kim Hannah?"

"Báo cáo đó..."

Giọng nói nghiêm trang của cô vang lên.

"...là một bản tóm tắt về hướng đi của Valhalla trong tương lai".

Một ánh sáng lóe lên trong đôi mắt Seol Jihu. Cách nói chuyện của Kim Hannah đột nhiên thay đổi. Không, chính xác hơn, bầu không khí xung quanh cô đã thay đổi.


Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

5 Comments: