Tình trạng của Yuri trông tệ hơn cậu tưởng. Tóc cô đã biến thành một cái ổ gà hỗn độn, vì gió thổi tung nó khắp nơi. Và đôi mắt cô trợn lên, nhìn về bầu trời trong sự bàng hoàng.
"Khặc... khặc..."
Có vẻ như cô ấy sắp bất tỉnh đến nơi, đặc biệt là nhìn dòng nước bọt chảy ra từ miệng.
Cũng đúng thôi, dù cô đã từng đến Thiên đường, cô vẫn chưa bước ra khỏi Khu vực trung lập. Đương nhiên cô sẽ ngất ngư sau khi trải nghiệm một kỹ năng di chuyển chớp nhoáng như Tốc độ Sấm sét của Seol Jihu..
"... Uhh... Ahh"
Tuy nhiên, Eun Yuri bằng cách nào đó đã cố gắng trấn tĩnh lại và tiếp tục lấy điện thoại ra với đôi bàn tay run rẩy.
[Người gửi: Không xác định]
#Vách đá ven biển (Nhật ký của một người sống sót vô danh - Trang 30)
Một trong những người bạn đồng hành của chúng tôi đã mất tích trong khi chúng tôi đang tìm kiếm ngọn núi để tìm cách đối phó với những tên sát nhân. Dù đã tìm kỹ lưỡng nhưng chúng tôi không thấy anh ấy đâu cả!
Sau nửa này tìm kiếm, cuối cùng chúng tôi mới tìm được dấu vết của người bạn đồng hành này. Chúng tôi tìm thấy một đôi giày nằm trước một hang động trên một vách đá. Chúng thuộc về chàng trai đang mất tích!
Nhưng cái hang này là gì? Tại sao có quá nhiều vết máu khắp nơi?
Đáng sợ hơn nữa, có một luồng hào quang đen tối đang bao phủ nơi này. Nó tỏa ra một không khí lạnh lẽo, ma mị khó tả.
Dường như tôi không phải là người duy nhất cảm thấy như vậy vì những người khác cũng run run lại gần hang động.
Cô gái trẻ - người muốn bắt giữ những kẻ sát nhân, đã thuyết phục chúng tôi nhanh chóng tiến hành tìm kiếm. Nhưng sau một cuộc thảo luận, những người còn lại quyết định từ bỏ cuộc điều tra hang động.
Cô ấy chỉ trích chúng tôi gay gắt và nói rằng cô ấy sẽ tự mình đi vào. Chúng tôi đã cố gắng thuyết phục cô ấy đừng làm thế, nhưng vô ích. Chúng tôi không thể ngăn cô ấy vào hang.
Trời ạ, tôi điên mất. Tôi biết là cô ấy đã mất lý trí sau khi người yêu mất tích, nhưng tôi thực sự không muốn đi vào bên trong hang động đó.
…Chết tiệt. Tại sao cô ấy không quay lại? Có chuyện gì xảy ra bên trong ư?
Không biết phải làm gì, chúng tôi đợi cô ấy một lúc. Nhưng vì không thể chịu đựng được cảm giác lo lắng, chúng tôi đã quay về. Nhưng ngay khi chúng tôi đến chân núi, dường như tôi đã nghe thấy một tiếng cười gớm ghiếc vang lên từ phía sau lưng.
Có phải tôi đã tưởng tượng không?
Dường như chúng tôi đã lựa chọn đúng đắn.
Thứ bên trong nơi đó là một tồn tại mà con người không thể xử lý được.
Tôi không nên đến gần nơi đó thêm lần nào nữa.
Sau khi đọc xong Nhật ký của một kẻ sống sót vô danh, Seol Jihu đã quay sang kiểm tra tình hình của Yuri.
"Em có ổn không?"
Eun Yuri vấp ngã thay vì trả lời. Cô ấy nắm lấy Seol Jihu bằng cả hai tay và loạng choang.
"Khặc! Khụ!"
Mãi một lúc sau, cô mới hít một hơi thật sâu, lau nước bọt trên miệng bằng mu bàn tay và đứng lên. Seol Jihu ái ngại nói.
"Anh xin lỗi. Làn khói bay nhanh hơn anh tưởng".
"Tốt rồi…. Với lại…"
Eun Yuri thở hổn hển và lắc đầu.
"Đây là lần đầu tiên em trải qua một chuyến đi ly kỳ như vậy"
Mặc dù Yuri nói cô ấy vẫn ổn, nhưng cô lại lườm Seol bằng ánh mắt hơi bực bội.
Seol Jihu ho khan vài tiếng và chuyển chủ đề.
"Ah. Nhìn này!"
Eun Yuri quay đầu khi Seol chỉ về phía bờ biển.
"Có vẻ như chúng ta đã tìm thấy nó, phải không?"
Khuôn mặt cô hơi rạng rỡ khi cô tìm thấy cái hang tròn hiện ra trên vách đá.
"Ừ. Em làm tốt lắm, thật đấy."
Khi Seol Jihu liên tiếp nói ra những lời khen ngợi và vỗ nhẹ vào tấm lưng thon thả của cô ấy, đôi vai của Yuri hơi run lên. Cô ngượng ngùng cúi gằm mặt xuống, nhưng Seol Jihu đã nhìn vào hang động.
'Để xem nào.'
Seol bắt đầu bước đi khi kích hoạt Nine Eyes. Ngay khi đó…
"Ah!"
Seol đột ngột dừng bước. Eun Yuri, người đã theo sát phía sau cậu, cũng dừng lại với một ánh mắt bối rối.
"..???"
"…Đợi một chút." - Seol ngập ngừng.
Nghe Seol nói vậy, Eun Yuri nhìn Seol Jihu và khẽ cau mày.
Cậu vừa phấn khích khen cô. Vậy mà chỉ vài giây sau, biểu hiện của cậu đã thay đổi 180 đô.
Đó là khuôn mặt nhăn nhó của một người nhận ra rằng, miếng bánh anh ta vừa ăn, chứa đầy tương ớt chứ không phải tương cà chua.
Seol Jihu nuốt nước bọt khi nhìn chằm chằm vào hang động.
"Vàng và cam?"
Điều này thật bất ngờ. Trong quá khứ đã có một vài trường hợp có hai màu đồng thời xuất hiện. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy cả hai màu cảnh báo đã xuất hiện cùng với nhau.
Là ‘Yêu cầu chú ý' và 'Không được tiếp cận'.
Seol Jihu cắn môi bối rối.
'Nếu thử so sánh chuyện này với hướng dẫn cơ bản thì...'
Một thứ đã xuất hiện ở Giai đoạn 1, cũng có thể xuất hiện trong Giai đoạn 2 hoặc 3.
Ví dụ, con quái vật ở kỳ xướng dẫn, đã xuất hiện tại Giai đoạn 1 rồi quay trở lại vào Giai đoạn 3. Nó chỉ biến mất hẳn sau khi bị Seol giết chết.
Theo kinh nghiệm đó, Seol tin rằng cậu nên loại bỏ ngay thứ đang nằm bên trong hang động. Tốt hơn hết là giải quyết mọi rắc rối, để tránh hậu họa trong tương lai.
Đó là điều Seol Jihu nghĩ, khi cậu nhìn thấy màu Vàng - Yêu cầu chú ý.
Thế còn màu cam - Không được tiếp cận?
'Nếu không được tiếp cận, thì mình có thể làm thế này...'
Seol Jihu nhanh chóng lùi lại và vận mana trong cơ thể.
Thực ra, cậu sẽ bỏ cuộc nếu đây là màu đỏ - 'Yêu cầu Rút lui' hoặc màu đen được khuyến nghị hoặc ‘Bỏ chạy ngay lập tức'. Nhưng may thay, hai màu đó không hiện ra.
Tất nhiên, màu cam cũng có nghĩa là nơi này nguy hiểm, nhưng chỉ cần tránh xa nơi đó là được. Ngay cả Nhật ký của người sống sót vô danh cũng nói, mọi người sẽ an toàn miễn là họ không tiếp cận hang động nhiều hơn mức cần thiết.
'Trong trường hợp đó…'
Khi lùi lại đủ xa, Seol Jihu đã tạo ra một ngọn lao bằng Mana của mình. Khi cậu vung tay và dùng kỹ năng Ngọn lao Ma pháp, một ngọn lao màu xanh bắn ra và lao vun vút trong không trung.
Tuy nhiên, chuyện xảy ra tiếp theo khiến Seol Jihu nghi ngờ đôi mắt của mình.
Ngay khi ngọn lao tiếp xúc với làn khói đen bay khắp hang động
'Huh? Nó biến mất?'
Phải. Ngọn lao đã biến mất không một dấu vết.
Seol cảm thấy trái tim mình loạn nhịp.
'Thử một lần nữa xem.'
Seol Jihu vận công lực một lần nữa.
Cậu ta kích hoạt mana của mình đến giới hạn, khiến các mạch mana của cậu trở nên nóng bỏng, và tăng cường thêm thuộc tính chống tà vào đó.
Cậu dồn lực, lấy đà và ném một Ngọn lao Ma pháp bằng tất cả sức lực của mình. Ngọn giáo sấm sét phát ra với ánh sáng vàng chói lọi và bùng nổ trong không khí.
Uỳnh uỳnh
Lần này chắc chắn đã khác. Bởi vì anh ta đã ném nó với sức mạnh tối đa, ngọn giáo không biến mất ngay lập tức và xuyên qua làn khói đen.
Tuy nhiên, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Đôi mắt Seol Jihu trợn lên khi nhìn thấy cảnh tượng dị thường.
Một làn khói đen tối đột ngột bao trùm ngọn lao Ma pháp.
Pzzzzt!
Ngọn giáo bắt đầu bay chậm lại, tàn tạ và tan chảy trong không trung. Rồi cuối cùng nó biến mất không một dấu vết.
"..."
Kỹ năng tấn công mà cậu hết sức tự hào, đã trở nên vô dụng.
Seol Jihu nhìn chằm chằm vào hang động với đôi mắt thẫn thờ.
---
Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
---
Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình!
Mục lục
Chương 287 - Phần 2
Chương 287 - Phần 1
Chương 286 - Phần 2
Chương 286 - Phần 1
Chương 285
Chương 284
Chương 283
Chương 282 - Phần 2
Chương 282 - Phần 1
Chương 281
Chương 280 - Phần 2
Chương 280 - Phần 1
Chương 279
Chương 278
Chương 277
Chương 276 - Phần 2
Chương 276 - Phần 1
Chương 275 - Phần 2
Chương 275 - Phần 1
Cảm ơn nhóm dịch nhiều !
ReplyDeleteThanks
ReplyDeleteCảm ơn nhóm dịch nhiều
ReplyDeleteKhả năng gặp bé ma rất là cao :))
ReplyDeleteChắc là gặp ai đó làm trầy má seol lúc ở nvụ bất khả
ReplyDeleteCảm ơn nhóm dịch nhiều
ReplyDeleteĐc đấy mà khói đen như chụy đại
ReplyDelete