Khi Seol đang tươi cười với vẻ tự tin, một cảnh báo mới vang lên.
[Một người mang Dấu Ấn Vàng đã đi cùng Đồng sự. Kích hoạt 'Hướng dẫn Nâng cao']
[Đặc quyền của người mang Dấu Ấn Vàng, 'Giai đoạn ẩn', đã được mở.]
"…Huh?"
Seol Jihu chớp mắt.
Kỳ Hướng dẫn đã thay đổi khi người mang Dấu Ấn Vàng đi cùng đồng sự?? Một giai đoạn ẩn sẽ mở ra?
Cậu chưa bao giờ nghe bất cứ điều gì về chuyện này.
'Thế này là sao?'
Khi Seol đang đứng sững sờ trước những biến cố bất ngờ
Cách.
Cậu nghe thấy tiếng mở cửa.
Đó là từ căn phòng, nơi giọng nói phát ra trước đó.
---
Cô ấy đã phải vật lộn để đi bước đi. Không phải vì cô ấy bị bệnh hay béo phì. Đó là bởi vì cô ấy mang quá nhiều lớp quần áo trên người. Không, "quá nhiều" cũng chưa đủ để mô tả tình huống này.
Cô ta sắp thành một quả bóng tròn vo!
Seol Jihu nhìn chằm chằm vào lớp quần áo căng phồng như sắp nổ tung, và lo lắng
"Ah...Ah~"
Người phụ nữ dò dẫm bước tới. Cô dang tay ra để cố gắng giữ thăng bằng và Seol Jihu nhanh chóng chạy đến hỗ trợ cô.
"Em có ổn không?"
"D...dạ! Em..."
Khi người phụ nữ vừa nói vừa gật đầu
"Cạch"
Mũ bảo hiểm mà cô đang đeo rơi xuống đất.
"..."
Người phụ nữ câm nín, đỏ mặt nhìn Seol. Tất nhiên, Seol Jihu cũng không nói nên lời.
'Cái mũ bảo hiểm này để làm gì vậy? Tại sao cô ấy lại đeo nó?'
Thậm chí cô ấy còn mang cả kính chắn gió nữa!
Lúc này, điện thoại di động của Seol reo lên một lần nữa. Đồng thời giọng nói của Sora Sora thúc giục họ nhanh lên.
"..."
Seol Jihu đưa tay bóp đầu. Tâm trí cậu đang bối rối, với vô số câu hỏi quay cuồng trong đầu. Nhưng Seol quyết định hỏi điều khiến cậu tò mò nhất.
"Tại sao em lại mặc tất cả những thứ đó?"
"Để chuẩn bị cho kỳ Hướng dẫn."
Giọng cô nhỏ nhẹ nhưng trong trẻo. Thay vì rụt rè, cô nghe có vẻ trống rỗng và khô khan.
"Chuẩn bị cho kỳ Hướng dẫn?"
Nhìn lại bộ dạng của cô lần nữa, Seol Jihu nhăn mặt.
Nhìn kiểu gì đi nữa, cô ta trông giống như một miếng thịt béo ngậy đang chờ bị xơi tái. Chà, ít nhất là cô ấy mặc ít quần hơn áo, nên cô ta có thể bước đi.
"Em ăn mặc như vậy để làm gì? Tăng khả năng phòng thủ à?"
Người phụ nữ không trả lời, dường như cảm nhận được thái độ chế giễu từ giọng điệu của cậu ta. Cô chỉ ngây người nhìn Seol.
Seol Jihu sực nhớ ra và chữa lại.
"Ừm, chuẩn bị tốt lắm!".
"...Cảm ơn anh."
Cô cúi đầu lịch sự, rồi nói.
"Em định mặc chúng cho an toàn, nhưng có vẻ... em nên cởi chúng ra thì hơn".
"Ồ? Em biết hả? "
Rất may, cô ấy dường như không phải là một kẻ ngốc.
Khi Seol Jihu đang thở phào nhẹ nhõm, người phụ nữ tiếp tục nói.
"Em nghĩ rằng mình cần phải chuẩn bị càng nhiều càng tốt, nhưng khi mở mắt ra, em nhận ra mình thật ngu ngốc".
Seol Jihu đã không bỏ lỡ ý nghĩa ẩn sau lời nói của cô gái. Dường như ký ức của cô về ký Hướng dẫn đã quay trở lại.
Soạt, soạt.
Cô gái cố gắng cởi bướt quần áo, nhưng vì cô mặc quá nhiều nên cử động cũng khó. Thậm chí cô không thể lấy tay cầm vào gấu áo mình. Sau khi thử vài lần, cô bỏ cuộc và nhìn chằm chằm vào Seol Jihu.
Seol Jihu thở dài.
"…Để anh giúp."
Bắt đầu từ lớp áo khoác ngoài cùng, Seol cởi tiếp sáu lớp áo nữa, rồi lấy ra các tấm bảo vệ đầu gối và ống chân và cuối cùng là bộ đệm bằng da.
Cuối cùng, trang phục thực sự của cô - một bộ đồ thể thao mỏng manh - mới lộ diện.
Thật trùng hợp, Seol Jihu cũng mặc một bộ áo nỉ và quần bó sát mà Kim Hannah mua cho cậu, khiến hai người trông như mặc đồ đôi.
" Whew."
Dường như kiệt sức, người phụ nữ ngồi phịch xuống đất và thở dài. Chắc là cô ấy nóng lắm, nên những hạt mồ hôi đang thấm vào bộ đồ thể thao màu xám nhạt của cô.
Cô gái khịt mũi như muốn nói: "Ah, cuối cùng cũng thoát rồi'.
Seol Jihu cẩn thận quan sát cô ấy.
Đôi lông mày gọn gàng dường như được vẽ bằng cọ và nét mặt duyên dáng tương tự như những bông hoa đào rụt rè.
Khí chất của cô ấy cũng không phải là một trò đùa. Cô chỉ ngồi yên, nhưng quanh cô toát ra vẻ sắc sảo và tinh tế.
Mặc dù cô ấy ở cùng phòng với Seol Jihu, nhưng có cảm giác như cô ấy đang ở trong một thế giới của riêng mình. Hơn nữa, dù trẻ trung như một nữ sinh, nhưng cô ấy vẫn toát lên vẻ quyến rũ.
Chính tại thời điểm này, Seol Jihu gật gù nhớ lại mô tả trước đây của Kim Hannah. Không thể phủ nhận cô ấy là một người đẹp, nhưng cô ấy dường như cũng có một chút kỳ quặc. Điều đó nói là, cậu không hiểu tại sao Kim Hannah lại gọi cô ấy là "đứa trẻ táo tợn".
Cô có cảm nhận được ánh mắt của Seol không? Người phụ nữ ngẩng đầu dậy.
"Cảm ơn anh"
Cô khum hai tay vào nhau và cúi đầu. Seol Jihu cũng nói những gì mình nên nói từ lâu.
"Rất vui được gặp em. Anh là Seol Jihu."
"Ồ...Anh là người mời em, phải không?"
"Uhm, vậy em là..."
"Eun Yuri."
Eun Yuri nói với giọng nhỏ nhẹ. Sau đó…
'Lai nữa rồi.'
Biểu cảm của cô trở nên bàng hoàng. Cô nhìn vào khoảng không trống rỗng, và nét mặt cô đờ ra,
"Eun Yuri?"
Cô giật nảy mình.
"Em có ổn không đấy?"
"…À... có ạ"
Một câu trả lời bình tĩnh vang lên.
"Em chỉ đang hệ thống lại suy nghĩ của mình một chút."
Eun Yuri lẩm bẩm khi cô lau trán ướt đẫm mồ hôi.
Seol Jihu không trách cô. Có lẽ cô ấy đang lấy lại những ký ức đã mất từ cái chết lúc trước.
'Hồi sinh cảm thấy như thế nào?' - Seol Jihu trở nên tò mò khi quan sát Eun Yuri.
"Em có cần anh giúp gì không? Hay là em có câu hỏi nào không?"
"Không, không sao. Em ổn, chị Kim Hannah đã giải thích mọi thứ rất rõ ràng về.... ah ah, nhưng mà..."
Eun Yuri lắc đầu giữa cuộc nói chuyện.
"Có một thứ gì đó em muốn xác nhận."
Seol Jihu gật đầu, ra hiệu cho cô tiếp tục nói.
"Em thực sự sẽ quay trở lại? Đến Thiên đường ý..."
Đó là một câu hỏi hơi bất ngờ. Tuy nhiên, giọng nói của cô khá lạnh lẽo và u ám.
Dường như đây là một câu hỏi cực kỳ quan trọng đối với Eun Yuri.
"Tất nhiên. Sớm thôi".
Nét mặt của Yuri tươi sáng lên một chút. Cô ấy trông nhẹ nhõm lạ lùng, như thể trút được gánh nặng".
Chính lúc đó.
Ding! Ding!
Điện thoại di động của Seol Jihu lại rung lên.
[Mấy người nhanh lên được không? Cưng ơi là cưng, nghe thấy gì không? Nhanh lên nào!]
Tiếng la hét của Phi Sora vang lên.
Tình huống bất ngờ đã khiến Eun Yuri giật mình. Đương nhiên, giọng của Phi Sora - người quản lý phần Hướng dẫn nghe cực kỳ khẩn cấp.
Seol Jihu cuối cùng cũng rời mắt khỏi Eun Yuri.
"Có một số điều chúng ta cần trò chuyện, nhưng trước tiên chúng ta hãy đi đến điểm tập kết đã nhé".
"Vâng, có lẽ vậy".
Eun Yuri đồng ý ngay lập tức. Có lẽ bởi vì cô ấy đã trải qua điều này trước đây, cô ấy nhanh chóng hiểu ý cậu.
"Tuyệt vời, chờ ở đây nhé".
Seol Jihu chuyển đi ngay lập tức.
"Ah."
Eun Yuri có vẻ hơi hoảng, nhưng Seol mặc kệ và đi vào phòng để lấy điện thoại di động.
"Đây rồi".
Quay lại, cậu thấy Eun Yuri đang bối rối.
"Um... Um, đó là phòng của em".
"Ồ, xin lỗi. Anh đang vội nên..."
"K-Không, ý em không phải thế!"
Eun Yuri cắn môi dưới và tránh ánh mắt của cậu. Seol Jihu sớm hiểu lý do tại sao.
'Căn phòng này…'
Nói một cách thẳng thắn, đó là một mớ hỗn độn. Có ít nhất sáu túi khoai tây chiên rỗng và vài que kem nằm rải rác khắp nơi.
Dường như cô nàng này khá háu ăn vì căn phòng đầy dấu vết của thức ăn. Tuy nhiên, điều khiến Seol Jihu chú ý nhất là một cuốn sổ tay đang ngồi trên bàn.
PHẢI LÀM GÌ TRƯỚC VÀ SAU KHI VÀO
Dòng chữ trên sổ đập vào mắt Seol.
Có lẽ Eun Yuri đã tự lên kế hoạch cho mình, sau khi nghe lời giải thích của Kim Hannah. Seol Jihu có thể hình dung cảnh cô ấy ghi lại kế hoạch trong khi ăn kem và khoai tây chiên.
'Cô ấy có hào hứng không?'
Cậu muốn hỏi điều này khi mới nhìn thấy cô, nhưng dường như Eun Yuri thực sự muốn vào Thiên đường mặc dù cô không còn bất kỳ ký ức nào về nó.
Seol Jihu càng nghĩ về điều này, cậu càng tò mò. Tuy nhiên, cậu quyết định sẽ hỏi sau, và rời khỏi phòng để đưa cho cô điện thoại di động.
Eun Yuri nhanh chóng nhận lấy chiếc điện thoại. Ánh mắt cô rơi vào khoảng không trống rỗng.
[Danh tính được xác nhận. Bạn là một vị khác.]
[Người gửi: Hướng dẫn]
Cô liền kiểm tra điện thoại.
[1. Tập hợp tại đảo Lot đúng thời gian quy định]
[2. Thời gian còn lại 00:03:17]
'Đảo Lot? Không phải khán phòng trường học?'
Phần Hướng dẫn đã thay đổi ngay từ khoảnh khắc mở đầu.
Eun Yuri, người đang nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, cũng nhìn lại Seol Jihu. Cô ấy dường như đang yêu cầu một lời giải thích, vì những gì đang diễn ra không giống những gì cô đã trải qua.
"Em có thấy tin nhắn đầu tiên không?"
"Dạ có, đặc quyền của người mang dấu ấn vàng"..
"Chà, anh không chắc chuyện gì đang diễn ra. Đây cũng là lần đầu tiên anh gặp chuyện này".
Đôi mắt của Yuri khẽ mở to.
"Chúng ta không có nhiều thời gian. Có lẽ người Hướng dẫn sẽ biết điều gì đó. Đi nào."
Eun Yuri im lặng gật đầu, rồi mở cửa.
Bên ngoài trời đã tối. Những đám mây đen che kín bầu trời, không để lộ một ngôi sao nào. Seol Jihu xác nhận một sự thay đổi, ngay khi cậu bước ra.
Thay vì thành phố, bên ngoài là một khu rừng rậm.
Một khu rừng rậm rạp lấp đầy tầm nhìn của cậu. Nơi mà Seol và Eun Yuri vừa đi ra là một căn nhà gỗ.
---
Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
---
Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình!
Mục lục
Chương 282 - Phần 1
Chương 281
Chương 280 - Phần 2
Chương 280 - Phần 1
Chương 279
Chương 278
Chương 277
Chương 276 - Phần 2
Chương 276 - Phần 1
Chương 275 - Phần 2
Chương 275 - Phần 1
Chương 274
Chương 273
Chương 272
Chương 271
Chương 270 - Phần 2
Chương 270 - Phần 1
Chương 269
Chương 268
Chương 267 - Phần 2
Chương 267 - Phần 1
Chương 266
Chương 265
Có vẻ vui rùi
ReplyDeleteNghe nói bé này đc sư phụ main khen đúng ko :D
ReplyDeleteBé nào? Nếu là Eun Yuri thì ko có nhé
DeleteKo có à chán vậy, nghe nói vậy chứ chưa biết thật ko
Deletehấp dẫn hấp dẫn
ReplyDeleteBánh cuốn quá boom cuối tuần đi ad
ReplyDeleteNice
ReplyDelete