Khát vọng trở về - Chương 283: Chia rẽ thì chết lẻ tẻ, đoàn kết thì chết hết


Bãi đất trống vô cùng yên ắng. Ngoài âm thanh lách tách của lửa trại và tiếng dế kêu ríu rít, không khí yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng người thở.

Một thanh niên đẹp trai cuối cùng đã phá vỡ sự im lặng khó xử ấy.

"Tôi có một câu hỏi."

Mặc dù anh ta giơ tay xin phép như Seol Jihu, Phi Sora vẫn lườm anh ta.

"Trả lời câu hỏi của tôi trước đã. Cậu có chắc là cậu đã nghe tất cả mọi thứ không?"

"À thì-"

"Có hay không. Trả lời rõ ràng. Cậu có chắc là cậu đã suy nghĩ kỹ lưỡng về những lời cảnh báo của tôi không?"

Chàng trai từ từ hạ tay xuống, sợ hãi trước ánh mắt lạnh lùng và dữ dội của cô.

"…Vâng."

"Anh đùa tôi à!"

Phi Sora thô bạo ôm mặt. Có vẻ như cô bắt đầu thiếu kiên nhẫn.

“Nhiệm vụ của tôi là phải giữ càng nhiều người sống sót càng tốt, và gửi họ đến Khu trung lập.”

Bởi vì số người càng đông thì càng tích lũy được nhiều điểm sinh tồn, và khi họ dùng điểm  sinh tồn để chi tiêu thì thành viên Valhalla sẽ nhận được điểm cống hiến.

Tóm lại, đây không phải là vấn đề về trách nhiệm hay giữ thể diện, mà là yêu cầu công việc.

“Cậu đang khiến tôi tức điên lên đấy. Nghe này, cậu có muốn chết không? Cậu nghĩ tình huống này giống như trong mấy bộ phim sinh tồn hạng B trên rạp hả??"

“Tất nhiên tôi không muốn chết. Nhưng mà tôi cũng không thấy tình hình tệ đến như vậy”

Lời nói của chàng trai trẻ mang một niềm tin kỳ lạ vào nó. Phi Sora tặc lưỡi.

“Nếu cậu muốn nhận được phần thưởng, hãy thức tỉnh đi. Như tôi đã nói trước đó, giai đoạn này không phải là dành cho cậu."

“ Tôi đã nghe thấy câu nói này từ trước rồi”

“Nếu cậu nghe thấy thì tại sao…. Phew. Nghe này. Ngay cả Hướng dẫn cơ bản cũng không dễ dàng. Đến giai đoạn thứ ba của phần Hướng dẫn cơ bản, ít nhất một nửa số người ở đây sẽ thất bại. Quan trọng hơn, ở đây chỉ có một Khách mời, còn lại, tất cả các vị chỉ là kẻ mang khế ước. Tại sao cậu lại tự tin đến thế?”

“Vì tôi là một nô lệ hợp đồng, giống như cô nói. Nên tốt hơn hết là ở lại nơi mà những kẻ được mời đã chọn."

Phi Sora chế giễu.

“Có cái cc nhé . Ngay cả tôi cũng bận rộn với công việc riêng của mình. Cậu có nghĩ rằng vị Khách mời đây có thể giúp đỡ cậu?? Thêm vào đó, giai đoạn này đã được mở ra vì hai trước đó đáp ứng một số điều kiện phi thường. Cậu và mấy người này định bám theo để kiếm chác ư?"

“Nếu đó là những gì cô nghĩ, thì... xin lỗi nhé. Tôi chẳng cần họ phải giúp đỡ chúng tôi”

Mặc dù Phi Sora chỉ trích anh ta như một khẩu súng máy, chàng trai vẫn bình tĩnh trả lời.

“Tuy nhiên, dù sao đi nữa, không phải chúng ta cũng có quyền lựa chọn sao? Như bạn đã nói,Quý cô hướng dẫn.”

Anh ta nói một cách lịch sự nhưng không có nghĩa anh ta chịu thua.

“Ngoài ra, tôi nghe nói rằng Hướng dẫn viên không có quyền ép buộc chúng tôi.”

Khuôn mặt Phi Sora hơi co giật. Thật vậy, hướng dẫn viên không thể nói nhiều trong các tình huống như thế này.

“Ý cậu là, Hướng dẫn viên chỉ nên hướng dẫn thôi đúng không.”

“…”

“Bản thân chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm và đối phó với những vấn đề xảy ra, nên hãy chỉ nói những gì cần phải nói . Đó là những gì cậu muốn nói, phải không?

“Chuẩn cmnr. Xin lỗi đã làm cô thất vọng nhé, quý cô Hướng dẫn lắm lời.”

Chàng trai nói với một nụ cười rạng rỡ. Dù nói xin lỗi nhưng thái độ anh ta như thể đang đấm vào mặt Phi Sora.

“Tôi cũng nghĩ rằng nó sẽ tốt hơn cho mọi người khi tiến hành hướng dẫn cơ bản.”

Seol Jihu, sau khi im lặng theo dõi tất cả khoảnh khắc này, bất ngờ lên tiếng. Cậu ta cũng nghĩ rằng, mình không nên tiến hành phần Hướng dẫn nâng cùng với các nô lệ hợp đồng. Bằng cách đó, cậu ta có thể tập trung sự chú ý của mình vào Eun Yuri, và cậu ta sẽ không phải lo lắng về những thứ lộn xộn có thể xảy ra với những nô lệ hợp đồng khi họ đi lang thang xung quanh. 

Tất nhiên, Seol cũng có cảm giác tương tự như Phi Sora. Rốt cuộc, mảnh ẩn phần Hướng dẫn đặc biệt này là thứ được kích hoạt bởi Eun Yuri và sự tồn tại của cậu ta.

'Mục tiêu của Phần Hướng dẫn là giữ càng nhiều người sống càng tốt và gửi tất cả họ đến Khu vực trung lập một cách an toàn. Khi Hướng dẫn viên nói ‘ Đừng làm vậy’ , tức là có một lý do chính đáng."

Đó là lý do Seol Jihu cố gắng thuyết phục họ quay trở lại.

"Tại sao?"

Chàng trai trẻ nhăn mặt.

“Tất nhiên, tôi rất biết ơn vì anh đã mở ra tầng đặc biệt này. Nhưng đm nhà anh, tôi biết thừa là anh muốn giữ nó cho riêng mình vì anh là người đầu tiên tìm thấy nó.”

Chàng trai nói to.

“Nhưng tôi đã nói rồi, mọi người đều có quyền lựa chọn. Phải không quý vị eiii.”

Anh ta nhấn mạnh từ "quyền lựa chọn" trong khi nói to cho mọi người nghe.

“ Đừng tưởng bở. Bọn này không cần anh chăm sóc trong phần Hướng dẫn nâng cao. Tất cả những gì tôi nói là, ai cũng có quyền đưa ra quyết định của riêng mình.”

'Oh o.'

Chàng trai trẻ có một cái lưỡi khá lươn lẹo. Chỉ với một vài từ, anh nhấn mạnh giá trị của phần Hướng dẫn, và làm như Seol Jihu đang cố gắng độc chiếm nó.

Ý định của người đàn ông rất rõ ràng. Rõ ràng là từ cách anh ấy yêu cầu sự chấp thuận và hỗ trợ từ những người xung quanh.

Kích động.

Mục đích cơ bản là thu hút càng nhiều người về phe mình càng tốt.

“Ở đâu cũng nguy hiểm cả thôi. Nhưng cuối cùng, nó chỉ là Phần Hướng mà thôi, phải không? Nó không thể khó hơn giai đoạn ở KhuTrung lập, phải không?''

Seol Jihu không thể nhịn được cười khi nghe câu nói: "Chỉ là phần hướng dẫn”

“Người ta nói "Khổ trước sướng sau thế mới giàu", đúng không ạ? Thà vất vả ở đây rồi sống sung sướng trong Khu Trung lập, còn hơn là trải qua Hướng dẫn cơ bản rồi sau đó lại cày cuốc khổ sở ở Khu Trung lập. Do đó, tôi sẽ ở lại."

Xem cách anh ta thông hiểu tình huống trong thời gian ngắn, có vẻ anh ta đã chú ý kỹ lời giải thích của Phi Sora và tính toán kỹ lưỡng. Điều này thường sẽ là một điều đáng khen ngợi, nhưng trong trường hợp này, nó chỉ làm cho tình hình tồi tệ hơn.

Nhưng dù thế nào, thực tế là chàng trai trẻ sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình. Cuối cùng, tất cả những lời nói của Phi Sora đều vô ích.

“Đời không như là mơ đâu”

Phi Sora thở dài.

“Tôi đã tử tế  chia sẻ cho mọi người những hiểu biết và kiến thức quý giá của mình. Hah, được rồi, tốt thôi. Muốn làm gì thì làm."

Phi Sora ngừng trừng mắt nhìn chàng trai và quay lại với Seol Jihu.

“Anh cũng nên dừng lại đi.Mặc cho anh nói gì đi chăng nữa , họ cũng đã kiên quyết như vậy rồi. Một khi họ tự mình trải nghiệm, cuối cùng họ cũng sẽ hiểu rằng mình nước cờ đó mình đã đi sai. Nhưng lúc đó thì không thể đi lại được, chỉ có ăn ccc thôi".

Vừa chế giễu những kẻ kia, Phi Sora giận dữ nhìn lên bầu trời.

“Ê, các vị cũng thấy điều đó rồi, phải không?”

Mặc dù không có gì trên bầu trời, nhưng rõ ràng là những lời của cô ấy là dành cho những người Địa Cầu đang xem phần Hướng dẫn qua tinh thể giao tiếp.

"Nghe cho kĩ này. Tôi đã cố gắng ngăn chặn bọn ngu này rồi đấy nhé. Đừng đến gặp tôi mà ăn vạ, kẻo tôi bẻ cổ các vị đó".

Sau khi phun ra một mối đe dọa, cô hít một hơi thật sâu và khoanh tay.

“Dù sao thì, không ai muốn quay lại đúng không? Đây là cơ hội cuối cùng của các bạn."

Những người còn lại vẫn bất động.

Xem ta họ đã bị ảnh hưởng bởi những lời đường mật của chàng trai trẻ. Vì Phi Sora lỡ nói rằng một phần thưởng ở đây cũng đủ cho họ sống như những vị vua trong Khu Trung lập, nên việc họ bị mê hoặc cũng là chuyện bình thường.

Dù sao, trong số những người không biết gì, có thể vẫn có vài người tỉnh táo và muốn tiến hành Hướng dẫn cơ bản. Nhưng vì bầu không khí chung nghiêng về việc tiếp tục Hướng dẫn nâng cao, nên họ không dám lên tiếng.

Rốt cuộc, gắn bó với một đám đông lớn thì nghe có vẻ an toàn hơn là đi một mình.

Đó là một tâm lý đám đông đơn giản. Tất nhiên, nhiều người trong số họ có khả năng hy vọng sẽ giàu có.

“Ok, tôi sẽ không hỏi nữa. Và mấy người cũng vậy. Sau này có khóc lóc ăn vạ tôi và lảm nhảm mấy câu vô nghĩa".

Sau khi gầm gừ với đám đông, Phi Sora bắt đầu gọi từng người một. Chẳng mấy chốc, hàng chục chiếc túi da rơi từ trên trời xuống. Phi Sora lấy điện thoại di động ra sau khi đưa ra một thông báo hướng dẫn chính thức.

[Thứ năm, ngày 22 tháng 3 năm 2018. Khu vực 1.]

Cô ấn màn hình.

[Bắt đầu Hướng dẫn Giai đoạn 1, ‘ thoát khỏi hòn đảo’]

Cô tuyên bố bắt đầu Hướng dẫn với giọng nói lạnh lùng.

Bzzz! Điện thoại khắp nơi rung lên.

Seol Jihu vô thức nhìn lại Eun Yuri, rồi quay trở lại đống lửa. Phi Sora đã biến mất, và cổng thông tin cũng vậy.

'Cô ấy được trao quyền dịch chuyển ư?'

Seol Jihu tự hỏi, nhưng rồi cậu bỏ qua câu hỏi đó và bước về phía trước. Eun Yuri đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của mình.

[Người gửi: Hướng dẫn viên]
[1. Thoát khỏi hòn đảo trong thời gian yêu cầu và tập trung trên đường đến hòn đảo tiếp theo.]
[2. Thời gian còn lại 119: 59: 45]

'5 ngày?'

Họ đã đưa ra năm ngày để thoát khỏi hòn đảo khi thời gian thoát khỏi khán phòng chỉ là ba giờ.

Seol Jihu hỏi với giọng không chắc chắn.

“Nhật ký của sinh viên vô danh, à không, người sống sót vô danh, đã cập nhật chưa?”

“Có, để em cho anh xem.”

Ngay khi Eun Yuri ấn nhẹ vào màn hình của cô ấy.

“Mọi người có thấy tin nhắn không?”

Một giọng nói vui vẻ vang lên.

Sự chú ý của bộ đôi hướng  theo giọng nói. Chàng trai trẻ vừa phản bác Phi Sora đã bước lên.

Và anh ta tiếp quản vị trí Phi Sora vừa đứng.

Seol Jihu bật cười, cậu bắt đầu thấy tình huống này thật thú vị. Có vẻ như người đàn ông đang cố gắng bắt đầu kiểm soát đám đông, nhưng liệu nó có hoạt động tốt như anh ta nghĩ hay không?.

Rốt cuộc, kích động mọi người và tập hợp họ là những vấn đề hoàn toàn riêng biệt.

"Tẩu thoát nghĩa là gì? Nghe thật hèn hạ. Sao chúng ta phải trốn khỏi hòn đảo này cơ chứ?"

Chàng trai nói mà vẫn giữ nụ cười trên khuôn mặt.

“Tẩu thoát nghe có vẻ khá khó khăn nhưng chúng ta không nên lo sợ. Chỉ cần đoàn kết cùng nhau, tất cả chúng ta có thể làm được”

Sau đó.

“Nếu tất cả mọi người cùng gia nhập lực lượng của bọn tôi…”

“Xin lỗi, chờ một chút.”

Đúng như mong đợi.

“Tôi hiểu được những gì anh nói. Nhưng chúng ta sẽ làm gì?”

Người cắt lời anh bước lên.

Chàng trai trả lời, vẫn cười toe toét,” Tất cả hãy đi theo tôi, chúng ta có thể nghĩ cách  để cùng nhau vượt qua.”

“Đợi đã, anh đã biết điều gì đó về tình hình này không? Khoan hãy nói về Phần thưởng và Khu vực trung lập..."

“Điều đó sẽ xuất hiện sau phần Hướng dẫn. Cô chưa được giải thích trước khi đến đây à?”

“Tôi không biết. Tôi chưa bao giờ nghe nói về nó. Dù sao đi nữa, chúng ta có cách để trốn thoát khỏi đây, phải không?”

Nụ cười trên mặt chàng trai  trẻ từ từ tắt ngấm. Đó là một đêm không trăng và họ ở trên một hòn đảo tối thui. Đương nhiên con người tự nhiên sẽ sợ hãi trong tình huống như vậy.

Vì Hướng dẫn viên đã biến mất và Phần Hướng dẫn đã bắt đầu, nên đương nhiên, tâm trạng của mọi người ngày càng trở nên căng thẳng.

“Chúng ta có thể đi được không? Có thể chỉ là cảm giác của tôi, nhưng mà hòn đảo này mang lại một cảm giác rất ghê sợ"

Tiếng rì rào, tiếng thì thầm vang lên. 

Đám đông cũng hưởng ứng ý kiến của cô gái trẻ này.

Nếu chàng trai trẻ muốn làm dịu tâm trạng của đám đông và thu hút được lòng tin từ họ, anh ta phải cung cấp cho họ một giải pháp mà mọi người đều có thể đồng ý.

Eun Yuri là người có thể làm như vậy. Cô hiểu hoàn toàn tình huống này và cô có đặc quyền truy cập vào ‘Nhật ký của một người sống sót vô danh'. Nhờ đó, cô có khả năng đưa ra một hướng đi rõ ràng. Nhưng còn chàng trai thì sao? Anh không biết gì và không có gì.

"Ê cô kia, ngồi xuống đê".

Ai đó lên tiếng ngay lúc đó.

“Sao mọi người ồn ào thế nhỉ? Để anh ta nói nốt xem nào".

Chàng trai có vẻ nhẹ nhõm. Ngay lúc đó, Seol Jihu hiểu tại sao chàng trai trẻ lại tràn đầy tự tin.

'Hóa ra, anh ấy đã có một người bạn đồng hành.'

Họ có thể đã gặp nhau trước để lên kế hoạch, hoặc họ có thể trở thành đồng minh sau khi họ bước vào đây. Nhưng có một điều chắc chắn. Người vừa lên tiếng đứng về phía chàng trai trẻ.

"Anh nói gì cơ?"

Tuy nhiên, sự hỗ trợ này đã phản tác dụng.

“Tôi đã bao giờ ngăn anh nói. Tôi chưa bao giờ cắt lời anh, phải không?

"Thế thì-"

“Hãy hợp tác, hãy cùng nhau tham gia. Tốt. Tất cả nghe có vẻ tuyệt vời, nhưng đừng nói theo kiểu mơ hồ như vậy. Chúng tôi ở lại vì những gì người đàn ông đó nói, vì vậy chúng tôi có quyền được nghe kế hoạch của anh ta.”

“Cái gì cơ …Ha Ha Ha. Không ai bảo các người phải ở lại.”

"Anh vừa nói gì vậy? Không ai bảo chúng tôi ở lại?"

Chẳng mấy chốc, đám đông đã nổ ra hỗn loạn.

“ Đợi đã, đầu tiên lấy túi của mình trước đi”

Chàng trai cố gắng trấn tĩnh tình hình, nhưng đám đông không hề bình tĩnh lại.

'Biết ngay mà'

Seol Jihu trở nên thất vọng, tình hình này khó có chuyện mọi người sẽ cùng nhau hợp tác

‘Anh ấy nói quá nhiều.’

Nếu anh ấy thể hiện sự tự tin như Kang Seok, có lẽ sẽ tốt hơn. Cứ mập mờ thì không thể tiến quá xa.Những lời nói của anh ta đang khiến mọi người trở nên xa cách thay vì cùng nhau hợp tác .

'Một khi tình hình đã trở nên như thế này…'

“Ay da , tại sao moi người lại chiến đấu lẫn nhau như vậy, rốt cuộc ta đã có một khởi đầu tốt đẹp ở đây cơ mà”

Tất nhiên, cần có thêm một người bước lên. Rốt cuộc, đám đông được tạo thành từ 70 người. Chắc chắn có một người nào đó có thể hiểu và nhìn thấu được chàng trai trẻ

"Còn anh là ai?"

“Ăn nói cho cẩn thận, anh bạn trẻ. Bây giờ, mọi người,có thể làm ơn chú ý đến những lời tôi nói được không?

“ Anh là cái gì mà đòi chúng tôi nghe theo?"

“Hãy nghe này. Hãy để tôi tự giới thiệu đã. Tên tôi là Kim Taehyung. Tôi 42 tuổi và tôi là một người leo núi chuyên nghiệp. Có ai đã từng nghe nói về leo núi chưa?”

Khi Seol Jihu nhìn người đàn ông trung niên đứng trên mặt đất và đang đối mặt với chàng trai trẻ, Seol Jihu thở dài.

'Có vẻ như họ sẽ chia thành hai hoặc ba đội.'

Bắt đầu mất dần hứng thú, cậu lấy chiếc điện thoại mà Eun Yuri đưa cho mình.

Trong điện thoại, Nhật ký của người sống sót vô danh, đã cập nhật. Đặc quyền của người mang Dấu ấn vàng. Đây chính là thứ sẽ dẫn đường cho cậu và Eun Yuri.

[Người gửi: Không xác định]
(Nhật ký của người sống sót vô danh - Trang 1)

Tôi muốn trở lại. Tôi muốn trở về nhà. Tôi muốn thoát khỏi hòn đảo chết tiệt này càng sớm càng tốt.
Nhưng bằng cách nào?

Không có lối thoát nào. Trước tình hình đột ngột, chúng tôi không thể làm bất cứ điều gì.
Từng người một, mọi người bắt đầu lên tiếng trong khi mọi người sợ hãi.
Một bên nói chúng tôi nên tìm đường thoát, bên còn lại muốn ở lại bãi đất trống. Mỗi người có lý lẽ riêng và không bên nào chịu nhường nhau.

Tôi nên làm gì ở đây?

Đợi một chút, ngọn lửa tắt khi nào vậy?
Tại sao không một ai quan tâm tới tình hình đột ngột này?

“Không phải khoe khoang gì đâu, nhưng tôi đã gặp phải một số thảm họa trong khi leo núi. Một số khá nghiêm trọng. Nhưng tôi đứng ở đây ngay bây giờ có nghĩa là tôi đã vượt qua nó. Cùng với những người bạn đồng hành đã tin tưởng và theo dõi tôi.”

Mặc dù người leo núi chuyên nghiệp đang chia sẻ kinh nghiệm của mình, Seol Jihu đang tập trung vào thứ khác.

'Ngọn lửa đâu?'

Seol kiểm tra lửa trại ngay. 

Ngọn lửa đã tắt từ bao giờ.

"5 ngày? Đó không phải là một vấn đề lớn. Chúng ta có rất nhiều người ở đây. Hãy nhìn xem, tôi đã từng bị mắc kẹt ở dãy Hymalaya và chỉ có tám người nhưng chúng tôi đã sống sót trong mười ngày. Và các bạn có biết làm thế nào tôi có thể sống sót qua tất cả không?"

Anh ta vẫn tiếp tục bài diễn thuyết…

“Đó là bởi vì chúng tôi không xung đột, chúng tôi không tranh cãi với nhau. Điều quan trọng nhất là không bao giờ gây lộn với đồng đội, chỉ vì các bạn quá căng thẳng và sợ hãi.”

Véoo! 

Một âm thanh vang lên trong màn đêm tăm tối...

“Trước tiên, chúng ta cần đánh giá chính xác tình hình hiện tại …”

Phập! 

Và thế là, giọng nói đột ngột vụt tắt.

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

6 Comments:

  1. Tham thì thâm thôi :)))
    Hóng cảnh khóc lóc cầu xin main :)))))
    Cảm ơn nhóm dịch nhiều !!

    ReplyDelete
  2. hóng cảnh " chàng trai trẻ " sợ hãi

    ReplyDelete
  3. Quá nhiều trường hợp tuổi trẻ chưa trải sự đời. Trứng mà đòi khôn hơn vịt

    ReplyDelete
  4. Thanks nhóm dịch nhiều nhé

    ReplyDelete