Thấy Seol im lặng, Eun Yuri hiểu nhầm và vội vàng tiếp tục.
"Tất nhiên, không dùng Bùa cũng được, nhưng em nghĩ làm thế sẽ tốt hơn".
"Chắc chắn rồi. Cứ làm những gì em muốn."
Seol Jihu quyết định ủng hộ cô. Cậu muốn nói chuyện với cô nhiều hơn, nhưng vẫn có những vấn đề khác cần quan tâm. Việc nói chuyện có thể để sau.
''Dù sao đi nữa, chúng ta sẽ đi tìm xung quanh một chút nhé?'
Hai người tìm kiếm xung quanh dây leo và trụ cột. Tuy nhiên, ngay từ đầu đã không có nhiều thứ trong buồng. Họ chỉ thấy bốn bình thuốc trị thương, được tìm thấy bên trong túi da của những người sống sót.
Ngay lúc ấ, Eun Yuri đã tìm thấy thứ gì đó.
"Người này... anh ấy vẫn còn thở."
Dưới bàn thờ, có một người chưa bị ướp xác. Anh thấp và gầy. Mặc dù anh ta đang chảy máu đầm đìa, nhưng mạch của anh ta vẫn đập yếu ớt.
"Anh chàng này khá may mắn đấy".
Seol Jihu đổ một lọ thuốc trị thương vào họng anh ta như một biện pháp khẩn cấp trước khi đặt anh ta lên lưng.
Sau khi nhận được phần thưởng đặc biệt, Seol nghĩ rằng đã đến lúc cứu mọi người. Thật vậy, càng nhiều người sống sót thì Valhalla càng có lợi.
'Mình cũng có thể tự do loại bỏ những tên sát nhân...'
Seol cho rằng, Sixth Mother đã bị diệt vong, nên những tên sát nhân không thể mạnh mẽ hơn. Cậu vui vẻ nhìn theo lối ra.
"Bây giờ chúng ta quay trở lại cabin nhé?"
"Để cứu người đàn ông ưới gầm giường?"
"Ừ, mặc dù không chắc là anh ấy còn sống hay không".
Cả hai vội rời khỏi hang.
**
Sau khi trở về cabin, đầu tiên họ kiểm tra người đàn ông. Rất may, anh ta vẫn còn thở. Dường như anh ta có khả năng chịu đựng khá tốt. Nhìn qua vóc dáng to lớn thì anh ta được đào tạo khá bài bản.
Seol Jihu đổ một lọ thuốc trị thương lên vết thương và nhét thêm một viên thuốc khác vào miệng anh ta. Sau đó, họ quay sang người đàn ông mà họ cứu được ở hang động. Sau khi bắt người này uống lọ thuốc cuối cùng, Seol Jihu và Eun Yuri mới có thể nghỉ ngơi.
Hai người tỉnh lại lúc bình minh. Seol Jihu có thể nghe thấy một người đàn ông thức dậy, rồi thì thầm nhẹ nhàng để đánh thức người kia.
Seol Jihu và Eun Yuri vừa nhai mì sống, vừa chờ đợi những người đàn ông kia đi ra.
Chẳng mấy chốc, cánh cửa mở ra. Mặc dù họ vẫn hơi loạng choạng một chút, nhưng nhìn họ tự bước ra khỏi phòng bằng chính đôi chân của mình, có thể thấy họ đã khỏe hơn rất nhiều.
Hai người dừng lại khi thấy Seol Jihu và Eun Yuri đang ngồi trong phòng khách.
"Các cậu đã khỏe hơn chưa?"
Seol Jihu hỏi lịch sự, và một người đàn ông bối rối gật đầu,
"Hai người gặp may đấy. Chúng tôi đã tìm thấy vài lọ thuốc xịn".
Seol Jihu mỉm cười và chỉ vào mấy gói mì, nước và thuốc men mà cậu đã chuẩn bị từ trước.
"Nào, ăn đi, rồi chúng ta có thể nói chuyện sau".
Hai chàng trai chậm rãi nhìn nhau. Anh chàng vạm vỡ lên tiếng.
"Chúng tôi có thể ăn được ư?"
Seol Jihu cười thầm. Nếu chuyện này diễn ra sớm hơn, tình hình có thể khác. Nhưng giờ đây Seol Jihu đã có Tinh chất Soma, nên cậu cũng thoải mái và hào phóng hơn nhiều.
"Chúng ta còn phải đi nhiều nơi, nên ăn cho no đi. Nếu hết thức ăn, chúng ta vẫn có thể đi tìm thêm."
Khi Seol Jihu đề nghị hai, ba lần, hai người đàn ông mới thôi ngại ngần. Họ vồ lấy đồ ăn và đánh chén ngấu nghiên. Thậm chí họ nhai mì sống mà không cần nêm gia vị, rồi tu sạch một chai nước thay vì dùng nước nấu mì.
Ai mà chẳng đói cồn cào sau khi trở về từ cõi chết cơ chứ!
"Cảm ơn anh, Hyung-nim!"
Dường như họ đã tỉnh táo hơn sau khi ăn. Người thanh niên mảnh khảnh cúi đầu lịch sự.
"Tên tôi là Park Woori! Tôi sẽ không quên ơn cứu mạng của hai vị đâu!"
"Uh, được rồi..."
Seol Jihu gãi má với vẻ khó xử. Cậu muốn nói, ‘Nếu có lòng thì hãy lùi sang một bên để chúng tôi cày điểm sinh tồn'. Nhưng may thay, cậu đã kìm lòng lại.
"Em 24 tuổi! Anh giai có thể gọi em là Park Liều Lĩnh"
"Park Liều Lĩnh?"
"Vâng, đó là biệt danh của em. Các đại ca ở chỗ làm thường gọi em như vậy."
Seol Jihu có cảm giác rằng chàng trai này việc tại một hộp đêm với tư cách là một nhân viên bảo vệ, còn đại ca mà cậu ta nói, chính là những vị khách sộp.
"Dù sao, đi nữa tôi khá ngạc nhiên khi hai người không hỏi xem chuyện gì đã xảy ra đấy".
"Ấy ấy, điều này không phải quá rõ rồi sao, anh giai và chị gái đây rõ ràng đã cứu em cơ mà".
Trong khi Yuri trở nên gượng gạo, thì Seol tỏ ra khá hài lòng.
"Có vẻ như hai cậu đã nắm được tình hình rồi nhỉ?"
"Vâng, nói thật với anh là hôm qua em vẫn chưa mất ý thức hoàn toàn đâu. Mặc dù vẫn nửa tỉnh nửa mê, nhưng em vẫn có thể nghe thấy những thứ xung quanh mình".
Park Woori cười khúc khích và nói chuyện một cách vui vẻ.
"Còn tôi..."
Tiếp theo, người đàn ông vạm vỡ cẩn thận giới thiệu bản thân.
"Tôi là Yoo Yeolmu, 34 tuổi và là một diễn viên". Sau đó, anh ta nói thêm: "Nhưng mà, tôi chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt".
Seol Jihu gật đầu. Cậu biết tại sao hai người tự giới thiệu mặc dù cậu không hỏi. Nhìn cách họ vừa ăn vừa lo lắng, Seol Jihu bắt đầu thương hại họ.
"Được rồi, cậu Park Woori, anh Yoo Yeolmu..."
Seol Jihu gật đầu.
"Nhiệm vụ sinh tồn đã thành công. Thư giãn đi, giờ thì các bạn có thể tham gia cùng với chúng tôi".
"C-Chúng tôi thực sự được phép ư?"
Park Woori vui mừng đến nỗi hú ầm lên. CònYoo Yeolmu có vẻ ngạc nhiên trước lời đề nghị này.
"Liệu... Có được không?"
"Đương nhiên, nếu hai người không muốn thì thôi".
Seol Jihu nói đùa, và Yoo Yeolmu lắc đầu.
"Ấy, không, tôi biết ơn anh lắm. Tôi chỉ hỏi cho chắc thôi".
Nhìn cách anh ta đang do dự, có vẻ như anh ta có một chút lương tâm.
'Mang theo họ cũng có lợi cho mình nữa...'
Bản thân Eun Yuri sẽ nhận được điểm khi giúp đỡ họ, hơn nữa những người này cũng sẽ sử dụng Điểm sinh tồn để mua sắm trong Khu Trung lập. Theo góc độ kinh doanh, mỗi người trong số họ đều là một khách hàng của Valhalla. Seol chỉ đang bảo vệ những khách hàng tiềm năng mà thôi.
"Tuy nhiên, tôi có một điều kiện."
Yoo Yeolmu và Park Woori đồng loạt hét lên, ngay khi lời nói rời khỏi miệng Seol Jihu.
"V-Vâng! Anh nói đi!"
"Điều kiện gì cũng được ạ!"
Thực tế, họ sẵn sàng chấp nhận mọi điều kiện của Seol.
Eun Yuri quan sát Seol Jihu khi cô rụt rè ngồi ăn mì. Seol không bắt họ phải công nhận cậu ta là thủ lĩnh, nhưng hai người họ đã ngoan ngoãn lắng nghe Seol Jihu như hai đàn em ngoan ngoãn.
Điều kiện của Seol Jihu không có gì khó khăn. Chỉ đơn giản là yêu cầu họ không đi đến Khu vực trung lập ngay lập tức.
Sau khi lấp đầy dạ dày và kiểm tra sức khỏe của hai người đàn ông, Seol Jihu mới rời khỏi cabin. Cậu lên kế hoạch giải cứu những người sống sót và loại bỏ những kẻ sát nhân, để moi sạch số điểm còn sót lại.
Cả nhóm lần theo một toán người sống sót trong một khu rừng rậm rạp. Thế rồi, họ tìm thấy một khu vực nhỏ bị che khuất bởi một cái cây khổng lồ. Có bốn người sống sót, tất cả bị mắc kẹt trong bẫy.
Họ bị mắc kẹt trong lưới đánh cá và treo trên cây, hoặc nằm bất tỉnh với một cái bẫy gấu quắp vào chân. Một vài người đã chết sau khi rơi vào một cái hố đầy cọc.
Hầu hết mọi người đều bất tỉnh vì mất máu nghiêm trọng, nhưng vẫn có một người còn tỉnh táo.
Người phụ nữ này bị treo trên ngọn cây. Seol Jihu đưa cô ấy xuống đất và hỏi chuyện gì đã xảy ra. Cô vừa trả lời vừa khóc nức nở.
"Tôi không biết nữa. Tôi rơi vào một cái bẫy và sau đó bị đưa đến đây"
'Một tên sát nhân chuyên đặt bẫy?'
Xem xét tình hình, có vẻ như người phụ nữ này đã lọt vào một cái bẫy ở nơi khác, sau đó được lôi về đây.
'Phải rồi, làm thế này sẽ hiệu quả hơn rất nhiều.'
Nếu cứ đi khắp nơi để bắt những người sống sót, rồi lại đưa từng người về hang, thì thật là phí sức.
Thay vào đó, tên sát nhân đã đặt rất nhiều bẫy ở khắp nơi, sau khi bẫy đủ số lượng thì mới đưa tất cả về hang.
"Vì vậy, nếu tôi đợi ở đây, kẻ giết người sẽ quay trở lại, phải không?"
"K-Không, tôi không chắc chắn."
Người phụ nữ dường như rơi vào trạng thái hoảng loạn, nhưng cô vẫn trả lời câu hỏi của Seol Jihu một cách rành mạch.
"Ban đầu, hắn thường xuyên lẩn quẩn quanh đây - trừ những lần hắn đi bắt những người rơi vào bẫy. Nhưng tôi đột nhiên không thể nhìn thấy hắn đâu. Hắn đã biến mất khoảng hai giờ rồi".
'Tên sát nhân đã biến mất? Thậm chí là trong một thời gian dài.
Seol Jihu thực sự băn khoăn. Cậu nên chờ đợi hay tiếp tục tìm kiếm? Thế rồi, cậu quyết định lựa chọn phương án thứ hai. Cậu ta đánh giá rằng đây là phương án khả thi hơn, và cậu có thể gặp lại những kẻ giết người còn lại trong giai đoạn tiếp theo.
Nếu cậu may mắn, cậu cũng có thể gặp nhiều người sống sót hơn.
---
Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
---
Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình!
Mục lục
Chương 289 - Phần 1
Chương 288
Chương 287 - Phần 2
Chương 287 - Phần 1
Chương 286 - Phần 2
Chương 286 - Phần 1
Chương 285
Chương 284
Chương 283
Chương 282 - Phần 2
Chương 282 - Phần 1
Chương 281
Chương 280 - Phần 2
Chương 280 - Phần 1
Cảm ơn nhóm dịch.
ReplyDeleteThanks
ReplyDeleteAnh seol sắp toang rồi
ReplyDeleteNice
ReplyDeletePhê
ReplyDelete