Khát vọng trở về - Chương 286: Kế hoạch của Eun Yuri - Phần 1


Seol mỉm cười hỏi:

“Kim Hannah bảo em là một sinh viên đại học?”

"Vâng"

“Eun Yuri" - Đột nhiên tò mò, Seol Jihu hỏi -“Em học ngành gì ở trường Đại học?”

Eun Yuri nghiêng đầu ngạc nhiên, nhưng trả lời dứt khoát.

“Em học nhảy hiện đại. Tại sao anh lại hỏi thể?”

"Nhảy hiện đại, huh."

Đó là một câu trả lời nằm ngoài dự đoán của Seol, nhưng không thành vấn đề.

"Không có gì. Anh cứ tưởng em là một sinh viên tại Học viện Cảnh sát. Hoặc một ngành nào đó tại Đại học An ninh, kiểu như vậy".

Seol Jihu phá lên cười trước khi trả lời. Sau đó cậu thở dài và bắt đầu suy nghĩ miên man.

Cậu đã hiểu kế hoạch của cô. Vấn đề là liệu nó có khả thi hay không.

"..."

Bầu không khí trở nên im lặng. Đúng lúc đó...

Wooo Woo Woooooooo

Chỉ có tiếng hú của kẻ giết người vang lên trong đêm thanh vắng. Hắn bị họ trói chỏng chơ ở cửa sau.

Trong khi khuôn mặt Seol Jihu, ngày càng nghiêm trang hơn khi cậu chìm sâu hơn vào suy nghĩ của mình, thì Eun Yuri nhẹ nhàng vẫy tay.

"Đây chỉ là ý kiến ​​của em thôi. Khó quá thì bỏ qua đi anh".

"Không, không phải thế."

Seol Jihu lắc đầu.

"Kế hoạch không tệ chút nào. Nếu nó thành công thì rất tuyệt, nhưng nếu thất bại thì cũng chỉ có chút rủi ro, và anh có thể xử lý được".

"Thế..."

"Vấn đề là tỷ lệ thành công có cao không.. Thực ra, anh cũng được triệu tập từ Trái đất, vì vậy tất cả các vũ khí và trang bị của anh đều bị bỏ lại trong Thiên đường. Anh chỉ dùng được một phần nhỏ sức mạnh tối đa của mình..."

Nói xong, Seol Jihu sắp xếp suy nghĩ của mình.

Theo Nhật ký của một kẻ sống sót vô danh, họ đã thành công trong việc bắt một kẻ sát nhân, sau khi giết chết kẻ đầu tiên. Từ nội dung trong nhật ký, có lẽ chỉ giết một tên thì độ khó của phần Hướng dẫn nâng cao cũng không tăng lên đến mức "Bất khả thi".

Có lẽ, những kẻ giết người còn lại sẽ dần dần tăng sức mạnh, mỗi khi một tên bị giết.

‘Nếu là trường hợp đó thì...'

Seol Jihu cuối cùng đã quyết định sau khi suy nghĩ kỹ.

"Ổn rồi. Anh nghĩ kế hoạch này cũng đáng để thử."

Có lẽ họ thực sự có thể tìm thấy nhiệm vụ ẩn. Nếu Eun Yuri đoán đúng, phần còn lại của Hướng dẫn sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều. Seol sẽ được ngồi chơi xơi nước.

Seol Jihu cười rạng rỡ và nói.

"Vì chúng ta có những gì cần thiết, chúng ta có nên bắt đầu ngay không?"

"Vâng."

Ngay khi hai người họ đứng lên đồng loạt ...

Koong koong, koong koong koong!

Họ đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó đập cửa.

Seol Jihu và Eun Yuri theo phản xạ quay lại nhìn chằm chằm vào cửa trước trước khi lặng lẽ nhìn nhau.

Click click!

Họ cũng có thể nghe thấy ai đó đang cố mở cửa. Nghe có vẻ như người này đang vội.

Khi Seol Jihu đặt ngón tay trỏ lên môi để ra hiệu cho Eun Yuri, Eun Yuri lặng lẽ gật đầu.

Seol Jihu rón rén đi về phía cửa trước, càng im lặng càng tốt.

"..."

Có phải đó là trí tưởng tượng của cậu không? Sao cậu lại nghe thấy một âm thanh mờ nhạt từ bên ngoài cánh cửa?

'Màu xanh lá cây - màu an toàn, nhưng..'

Chưa bao giờ Seol thấy màu này vô dụng như vậy. Vì tên sát nhân với cậu cũng chỉ là màu xanh lá cây thôi!

Seol Jihu nhẹ nhàng đặt tai lên cửa.

"Hãy giúp tôi..."

Một giọng nói chật vật vang lên.

"Có ai không?... Giúp... giúp tôi!"

Giọng nói thều thào và ngắt quãng như thể nó đang sắp tắt lịm. Người đàn ông dường như sắp chết đến nơi.

'Có thể đó là một kẻ giết người đang cố lừa mình bằng cách giả giọng người...Không, chờ đợi đã'.

Ngay cả khi đó là một kẻ giết người thì cũng chẳng vấn đề gì.

Sau khi Seol Jihu lẩm bẩm, cậu mở ổ khóa và hơi lùi lại. Cánh cửa bật ra và một người đàn ông lớn ngã vào phòng. Có vẻ như người đàn ông đã dựa vào cửa.

"...Khụ!"

Seol Jihu nhăn mặt sau khi thấy người đàn ông co giật trên mặt đất.

Nhìn qua cũng thấy, tình trạng của anh ta rất nguy kịch. Bên cạnh vô số vết đâm trên khắp cơ thể anh ta, còn có nhiều vết răng lớn, rải rác trên tay chân người này. Trông họ như thể có con gì đó đã cắn anh ta và nhai ngấu nghiến.

"Anh có ổn không?"

Seol nhanh chóng quỳ xuống để kiểm tra vết thương của người đàn ông, nhưng hiện tại cậu không thể làm gì cho anh ta. Seol Jihu không phải là một linh mục cũng không có bất kỳ vật dụng y tế nào.

Thạm chí nếu có vật dụng y tế, cậu cũng khó có thể cứu anh ta. Chấn thương của anh ta nghiêm trọng đến nỗi Seol ngạc nhiên khi người đàn ông còn sống.

"Xin... cứu tôi"

Người đàn ông tuyệt vọng nài nỉ với giọng nói hấp hối.

"Chuyện gì đã xảy ra? Anh đã bị tấn công bởi kẻ giết người?"

"Tôi không biết. Tôi bị bắt khi đang chạy..."

'Anh ta bị bắt?'

Tên cầm rìu đã đuổi theo Seol Jihu và Eun Yuri. Nói cách khác, điều này nghĩa là người đàn ông đã bị bắt bởi một kẻ giết người khác.

"Anh có thể cho chúng tôi biết thêm chi tiết không?"

Đôi mắt người đàn ông run rẩy. Anh ta trông giống một con chó lớn với vóc dáng to lớn và đôi mắt hiền lành.

"Anh…."

Anh lắp bắp lại trước khi nhăn mặt.

"Keuk!" - Anh ta khẽ rên lên - "Hãy cẩn thận."

"Hãy cẩn thận?"

"Vâng. Kẻ giết người, hắn đưa tôi đến đây."

Đôi mắt Seol Jihu nheo lại.

"Tôi không biết gì cả... Tên khốn đó... đã đặt tôi trước căn nhà gỗ này rồi đột nhiên hắn ta biến mất!"

Người đàn ông tiếp tục nói, trong khi thở hổn hển.

"Có gì lạ nữa không?"

"Uh... hình như tôi đã nghe thấy một tiếng hú lạ lùng"

"Một tiếng hú??"

Seol Jihu giật mìnhngay khi nghe điều đó. Nghĩ lại thì, kẻ cầm rìu cũng vừa hú lớn.

Đột nhiên, Nhật ký của một người sống sót vô danh lóe lên trong tâm trí cậu.

[Chúng tôi cần tìm kiếm một cách khá, nhưng kẻ giết người cứ hú hét ồn ào.]
[Chúng tôi cần nhanh lên và làm một cái gì đó..]

'Không thể nào.'

"Eun Yuri!"

Khi Seol đứng dậy và quay lại, cậu thấy Eun Yuri đang xé một tờ giấy thành những dải băng dài.

"Ở đây nhé"

Seol Jihu lao đi. Tia sét phát ra từ chân Seol khi cậu giẫm lên nền nhà.

Pang!

Đúng như dự đoán, khi cậu lao tới cửa sau

Ông có thể thấy một kẻ giết người khác ngồi xổm bên cạnh tên cầm rìu, cố gắng cởi trói cho hắn. Hóa ra đây là một kế điệu hổ lý sơn!

Vì Eun Yuri đã trói tên cầm rìu theo kiểu mai rùa, nên tên mới đến loay hoay mãi mà không cởi được dây trói. Dường như hắn đã bỏ cuộc và đang há mồm ra, tìm cách dùng răng cắn dây.

"Thằng khốn"

Kẻ giết người ngẩng đầu lên trong sự ngạc nhiên, và thấy Seol Jihu đang lao tới. Nó định né, nhưng  đối thủ của nó quá nhanh. Seol Jihu biến thành một tia chớp khi cậu ta lao về phía kẻ giết người và vung dao lên.

Pak! Trước khi kẻ mới đến kịp hành động, con dao rựa đã chém ngang cổ nó. 

Tên sát nhân ngã gục xuống mà không thể hét lên câu nào. Cơ thể hắn bắt đầu co giật khi một dòng máu phun ra..

Woo Woo Woo Wooooo

Kẻ cầm rìu bắt đầu hú một lần nữa khi hắn thấy đồng đội của mình thất bại.

"Hóa ra, câu 'phải nhanh chóng làm gì đó' trong Nhật ký là ám chỉ chuyện này?"

Ai mà ngờ  rằng những kẻ giết người sẽ cố gắng gọi đồng đội tới giải cứu? Suýt nữa thì Seol Jihu và Eun Yuri đã mất đi con bài  cần thiết cho kế hoạch của họ.

"Nhật ký bảo tên sát nhân này là một kẻ ăn thịt người."

Seol Jihu nghe thấy một giọng nói vang lên. Eun Yuri đang nhìn Seol Jihu trong khi cầm điện thoại của mình.

"Ăn thịt người?"

Ra là vậy. Hóa ra đó là nguyên nhân tồn tại những dấu răng kia...

"Người đàn ông đó sao rồi?"

"Anh ta đã ngất. Anh ấy vẫn còn thở nên em cho rằng anh ấy còn sống, nhưng..."

Eun Yuri không nói hết câu.

Seol Jihu tặc lưỡi khi anh ta rút con dao rựa ra. Băng và chất khử trùng có lẽ không đủ để chữa lành cho người đàn ông, và đi đến Khu vực trung lập cũng chưa chắc cứu được anh ta.

Cách duy nhất để cứu anh ta là tìm thứ gì đó tương đương với một lọ thuốc trị thương cao cấp. Dù không chắc chắn, nhưng Seol tìn rằng có một nơi tồn tại một món đồ như vậy.

"Ta đi luôn được không?"

"Vâng, em nghĩ nên thế...'"

"Được thôi…"

Seol Jihu nhìn xuống. Họ đột nhiên có sẵn hai quân bài, mặc dù một quân bài dường như sắp tèo rồi.

Seol Jihu đi vào bên trong để kiểm tra người đàn ông bị ngất. Eun Yuri đã quấn cơ thể anh ta bằng băng để cầm máu trước khi giấu anh dưới gầm giường. Đó là điều tốt nhất họ có thể làm bây giờ.

Tất cả tùy thuộc vào sức chịu đựng của người đàn ông này. Nếu may mắn, anh ta có thể cầm cự được tới khi Seol Jihu trở lại với một vật phẩm trị thương.

Sau khi tắt đèn và đóng chặt cửa vào cabin, Seol Jihu yêu cầu Eun Yuri kiểm tra lại dây trói tên sát thủ cầm rìu.

Seol Jihu cười khúc khích khi thấy Eun Yuri trói kẻ giết người theo kiểu mai rùa.

'Người ta có dạy điều này trong trường đại học không?'

Dù sao, cũng nhờ cô ấy trói theo kiểu đó nên tên sát nhân mới gặp khó khăn khi cởi trói.

Khi cô trói xong tên sát nhân, Seol Jihu cầm lấy phần cuối của sợi dây và buộc chặt quanh eo mình. Sau đó, cậu ta vận mana của mình, khiến luồng mana hoàng kim bùng nổ khắp cơ thể.

Nhìn những tia mana lách tách như dòng điện, Eun Yuri tò mò chớp mắt.

"Er... Anh định mang hắn theo ư?"

"Ừ. Và mang cả em nữa!"

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

4 Comments: