Khát vọng trở về - Chương 301: Buổi gác đêm - Phần 2


Sau khi loại bỏ chướng ngại vật, Seol Jihu lộ rõ sự phấn khởi. 

Ngay khi đến ca gác đêm, cậu vội lấy món đồ từ trong túi của mình ra, và rời khỏi lều

Seo Yuhui đã ở bên ngoài từ bao giờ. Nhìn cô ấy đọc một cuốn sách bên đống lửa trại trông giống như một nàng tiên trong bức tranh, khiến Seol há hốc mồm ra.

Nếu Seo Yuhui không nhận thấy sự hiện diện của cậu ấy và ra hiệu cho cậu ấy đến bên cạnh mình, có lẽ cậu ấy sẽ dành cả đêm để nhìn chằm chằm vào cô.

"E hèm!"

Ngồi xuống ngay lập tức, Seol Jihu hắng giọng và gọi tên cô. Seo Yuhui cố nén cười trước khuôn mặt nghiêm trang của cậu. 

Seol Jihu có lẽ đã cố gắng hết sức để không tiết lộ ý định của mình, nhưng biểu cảm của cậu chỉ khiến Seo Yuhui thấy cậu đáng yêu hơn.

"Em có thứ này tặng cho Noona..."

"Hmm? Cậu bé của chúng ta có gì tặng chị thế?"

Có lẽ thấy Seol Jihu quá đáng yêu nên Seo Yuhui cười khúc khích trong khi khẽ véo má cậu. Tuy nhiên, ngay khi Seol Jihu lấy ra món đồ từ trong túi ra, nụ cười của cô biến mất.

Trong tay Seol Jihu, là một tác phẩm điêu khắc tuyệt đẹp, hình một nữ thần cao khoảng 20 cm. Mặc dù nhìn qua thì nó trông giống như một món quà lưu niệm đơn giản, nhưng Seo Yuhui có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh thần thánh to lớn và nồng đượm đang tích lũy trong đó.

Dù cô là Con gái của Luxuria, dù cô đã du hành khắp Thiên đường từ những ngày đầu và trải nghiệm tất cả những điều huyền bí, cô cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy vật phẩm này.

Seo Yuhui không thể nói bất cứ điều gì trong một thời gian dài. Thực tế, cô thậm chí còn không di chuyển.

Seol Jihu chắc chắn đã mong chờ phản ứng này, nên cậu cười toe toét.

"Nó là Kỷ vật của Moirai, phải không?"

Cậu tiếp tục rụt rè.

"Noona, chị đã nói là chị có thể phục hồi nếu hiến dâng Kỷ vật của Moirai. Đó là lý do tại sao..."

Cố gắng bình tĩnh lại, Seo Yuhui thở dài.

Cô lắc đầu mạnh mẽ. Kỷ vật của Moirai không phải là một món đồ cũng đặc biệt, mà còn hơn thế nữa.

Cả Thiên đường này chỉ có một món. Cầm thứ này mang đến Đền thờ và dâng nó cho một vị thần, sẽ đem lại một số điểm đóng góp khổng lồ.

Cô ấy biết Seol Jihu lấy nó từ đâu, nhưng cô ấy không thể nhận món vật phẩm theo cách này.

"Jihu."

"Không."

Cô cố gắng từ chối, nhưng Seol Jihu đã nhanh hơn. Chắc chắn cậu ta biết Seo Yuhui sẽ nói gì khi cậu nhét món đồ vào tay cô và kéo tay cô lại.

Seo Yuhui có thể cảm thấy lòng bàn tay cô nóng lên, đến nỗi cô lo lắng nó có thể bị cháy.

"Đây là của Noona. Không bàn cãi gì nữa!"

"Lắng nghe chị đã."

"Không, không nghe gì hết".

Seol Jihu nhìn thẳng vào Seo Yuhui, mũi cậu thực sự chạm vào mũi cô.

"Nếu chị thực sự không muốn dùng, em sẽ lấy lại. Nhưng không ai có thể sử dụng nó, kể cả em".

Cậu ta thậm chí còn đưa ra một lời đe dọa lạnh lùng. Tuy nhiên, Seo Yuhui biết rằng đó không phải là ý định thật sự của cậu. Cậu chỉ đang ép cô phải nhận lấy nó.

Seo Yuhui thở dài. Nếu Seol Jihu sử dụng nó, cậu ta có thể nhận được nhiều điểm đóng góp đến mức đạt ngưỡng Unique Ranker. Hoặc nếu cậu hiến tế nó để nâng sức mạnh chiến đấu của Eun Yuri, có lẽ cô ấy sẽ lập tức trở thành một vũ khí mạnh mẽ để chống lại Ký sinh trùng.

Nhưng thay vì tất cả, cậu đã tặng món đồ cho cô. Đương nhiên, đây không phải là chuyện lãng phí vì Valhalla sẽ nhận được một Linh mục cấp 8.

Nhưng cô ngập ngừng vì cảm thấy không thoải mái khi lấy một vật quý giá như vậy.

"Noona, chuyến đi đến Khu trung lập đều nhằm mục đích này. Thậm chí em đã sử dụng một con dấu vàng để mời Eun Yuri,  chỉ để lấy Kỷ vật của Moirai."

Seo Yuhui tròn mắt. Cho đến bây giờ, cô cứ tưởng những gì cậu làm là dành cho Eun Yuri. Nhưng hóa ra là không.

"Chỉ vì chị ư?"

"Sao lại 'Chỉ vì' cơ chứ?"  - Seol Jihu lắc đầu - "Em không thể ngủ được mỗi khi nghĩ đến cảnh chị hy sinh vì em. Em luôn cảm thấy như có một tảng đá lớn trên ngực mình..."

Nghe khá buồn cười khi Seol nói rằng cậu không muốn sống trong nợ nần, nhưng thực sự là cậu đã lấy Lời Răn Vàng làm lẽ sống của mình. 

Nhưng nếu ai đó hỏi, có phải cậu tặng món đồ này có phải là để trả nợ không, thì cậu ta sẽ bối rối.

Cậu ấy không biết tại sao. Cho dù cậu có suy nghĩ đến mức nào, cậu cũng không thể hiểu được. Mặc dù cậu ta không thể nói ra, nhưng có một cảm xúc gì đó đặc biệt. Giống như Teresa, cậu cảm thấy một sức hút mãnh liệt khi lần đầu tiên nhìn thấy Seo Yuhui.

Cảm xúc đó đã khiến cậu làm điều này. Nó đang bảo rằng cậu phải tặng món đồ này cho cô. Rằng cậu phải bảo vệ cô.

Seol Jihu thả lỏng tay ra, và nói với giọng nghiêm trang.

"Em muốn Noona nhận thứ này".

Một câu ngắn thoát ra khỏi miệng cậu. Nhưng câu nói đơn giản này mang nhiều cảm xúc không thể diễn tả được.

Seo Yuhui từ từ nhắm mắt lại. Sau khi xem xét cẩn thận, cô từ từ vuốt ve bức tượng đá.

"Chi... chị có thể sử dụng cái này không?"

"Chị nên làm thế. Nếu không em sẽ bám lấy chị và làm phiền chị suốt ngày".

Nghe câu này, quyết tâm của Seo Yuhui dao động. 

"Nếu em làm thế thì... cũng không tệ!"

Seo Yuhui mở mắt ra. Với một biểu cảm có phần mơ màng và một đôi mắt mơ hồ, cô nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ trước mặt mình.

"Jihu."

Hơi thở của Seol Jihu đã dừng lại khi cậu chuẩn bị trả lời. Đó là bởi vì Seo Yuhui đã đột ngột ôm lấy cậu.

"Chàng trai của chị. Thật đáng tiếc biết bao. Em rất tốt bụng và chu đáo, tại sao lại..."

Seol Jihu ngước lên trong vòng tay ấm áp của cô. Dưới bầu trời đêm lấp lánh những vì sao, khuôn mặt Seo Yuhui thực sự trông rất thánh thiện.

Hơn nữa, ánh mắt trìu mến của cô đủ nóng để làm tan chảy hầu hết mọi thứ. Trong đó có cả liêm sỉ của cậu.

"Jihu."

Khuôn mặt cô tiếng lại gần hơn nữa. Seo Yuhui thì thầm vào tai cậu."

Ực

Seol Jihu nuốt nước bọt. Mặt và gáy cậu nóng bừng.

"Jihu của chúng ta..."

Một tiếng thì thầm xen lẫn với tiếng thở, phả vào tai cậu. Seol Jihu vô thức nhắm mắt lại. Cậu ta có nhầm không? Dường như tiếng thở ngày càng gần hơn.

Khi một mùi thơm tinh tế chuẩn bị chảy xuống và tan chảy trên lưỡi cậu...

"Oppa."

Đôi mắt Seol Jihu mở to. Cả hai quay cùng một lúc.

Eun Yuri đang bước ra khỏi lều trong khi dụi mắt.

"Em vừa mơ...:

Dường như cô vừa bị đánh thức dậy. Vừa ngáp dài, Eun Yuri vừa nói một cách thờ ơ.

"Nữ hoàng đang hỏi khi nào anh đến."

"Nữ hoàng?"

"Ý em là Charlotte Aria-nim. Cô ấy muốn anh quay lại càng nhanh chóng càng tốt".

"Ah."

Chắc hẳn Eun Yuri đã nói chuyện với cô ấy trong thế giới giấc mơ của Roselle.

"Tại sao vậy?"

"Em không chắc. Nhưng Sư phụ đã phải đưa cô ấy về thực tại vì ai đó đang cố gắng đánh thức cô ấy dậy. Dù sao, giọng cô ấy nghe có vẻ khá cấp bách"

Chỉ đến lúc đó, Yuri mới nhận ra rằng Seol Jihu đang ở trong vòng tay Seo Yuhui. Cô lập tức nhíu mày và nhăn mặt.

Cặp đôi từ từ tách ra. Seo Yuhui khẽ ho một tiếng trước khi mở cuốn sách ra. Nhận ra cuốn sách đang bị lộn ngược, cô vội xoay sách lại và dán mắt vào đó. Mặt cô đỏ ửng, không rõ vì lửa trại hay vì cái gì!

Đôi mắt của cô nàng Yuri cuộn lại thành một vòng tròn.

"Em nghĩ rằng em cần nói với anh về chuyện đó, ngay lập tức."

"…Phải rồi. Cảm ơn em."

Seol Jihu bình tĩnh nói. 

Tất nhiên, bên trong thâm tâm, cậu ta đã khóc những giọt nước mắt bằng máu. Cậu cay đắng nhủ thầm: 'Mẹ kiếp, suýt chút nữa thì...'

"Vậy thì, chúc anh chị vui vẻ"

Cúi đầu kính cẩn, Eun Yuri quay trở lại lều.

Tiếp theo, một cơn gió đêm lạnh lẽo thổi qua giữa hai người. 

Khi một người phụ nữ và một người đàn ông ở bên nhau, không phải vô cơ mà vồ lấy nhau được. Phải có lý do, phải có bối cảnh!

Seol Jihu nguyền rủa Charlotte Aria vì đã phá hỏng bối cảnh tuyệt vời ban nãy. Cậu không biết chuyện gì sẽ xảy ra nhưng cậu đoán rằng đó chắc chắn là một tình huống siêu cấp lãng mạn!

"..."

Seol Jihu thở dài nặng nề trong khi đưa điếu thuốc vào miệng. Ngay khi cậu chuẩn bị châm lửa, mắt cậu chạm phải mắt Seo Yuhui.

"..."

"..."

Một lúc sau, hai người cười ngượng ngùng rồi quay đầu nhìn đống lửa.

*


Cỗ xe đến Eva sớm hơn dự kiến. Nhóm đã cho những người đánh xe thêm tiền để họ điều khiển xe chạy nhanh hơn.

Đó là vì những gì Eun Yuri đã nói, và cũng vì Charlotte Aria không trở lại thế giới giấc mơ nữa. Theo Roselle, cô cố tình không triệu tập Nữ hoàng do trạng thái tinh thần của cô ấy không ổn định.

Seol Jihu rất hối hận vì đã không mang một tinh thể giao tiếp. Mặc dù liên lạc đã tự động bị chặn giữa Khu Trung lập và thế giới bên ngoài, nhưng nếu cậu mang theo thì ít nhất bây giờ cậu cũng có thể liên hệ với cô.

Seol Jihu vội vã quay lại, nhưng bầu không khí thành phố có vẻ ổn. Cậu ta không thể cảm thấy bất cứ điều gì giống như không khí u ám sặc mùi chiến tranh mà cậu ta đã thấy ở Haramark. Thậm chí đường phố còn sống động hơn bình thường.

Hay là cô ấy lại nổi cơn rối loạn lo âu rồi?

Nhìn thấy một Du Ca người Trái đất đang hát trên phố,  Seol Jihu đánh giá rằng không cần phải vội vã đến cung điện, và thong thả trở về nhà.

Sau khi chứng kiến ​​sự ngạc nhiên của các tân binh về kích thước của trụ sở, Seol Jihu đã tổ chức một bữa tiệc chào mừng đơn giản. Bữa tiệc không chỉ dành cho ba tân binh, mà còn cho Basler, Oh Rahee và Kazuki.

Bữa tiệc chào mừng diễn ra thật vui vẻ. Mọi người ăn và uống, tận hưởng không khí vui vẻ. Mọi thứ đều hoàn hảo, cho đến khi Phi Sora say xỉn và khiêu khích Oh Rahee. Kết quả là hai cô nàng vật nhau lăn lộn trên sàn.

"Tôi đặt 200 đồng bạc cho tóc đỏ!"

"Còn tôi sẽ đặt cược 100 đồng bạc cho con đũy mặt đơ!"

Maria đã biến thành nhà cái và tổ chức một trò chơi cá cược. Khi Seol Jihu đang suy nghĩ xem mình nen đặt cược vào ai thì...

"Chủ hội."

Cậu bỗng nghe thấy ai đó gọi tên mình. Kim Hannah đang đứng đằng sau cậu ta với một quả cầu pha lê nhấp nháy trong tay.

"Cuộc gọi từ Hoàng gia Eva. Quan Phụ Chính đang gọi cậu".

"Ngay bây giờ, ngay lập tức ư?"

"Phải. Không có cuộc gọi nhỡ nào à?"

"Không, tôi đã kiểm tra ngay khi quay lại. Không có cuộc gọi nhỡ nào cả".

Đó là lý do Seol Jihu đoàn rằng cậu có thể liên lạc với họ vào sáng mai. Nhưng thực tế là có một cuộc gọi chưa đầy hai giờ sau khi họ trở về. Điều ấy có nghĩa là...

Bỏ mặc đám đông đang nhao nhao đặt cược, Seol Jihu lặng lẽ rời đi. Sau khi cậu đến văn phòng của mình và đặt tay lên viên pha lê giao tiếp, khuôn mặt Sorg Kühne 'xuất hiện trên màn hình.

"Ngài Kühne?"

"Xin lỗi. Tôi mới nghe nói rằng cậu đã trở về Eva. Tôi định gọi cho cậu vào ngày mai, nhưng tôi nghĩ có lẽ nên gọi luôn thì tốt hơn".

"Không sao, không sao. Có chuyện gì xảy ra à?"

"Có lẽ là vậy. Họ tỏ ra bình thản, nhưng mà..."

Sorg Kühne mím môi.

"…Gì cơ?"

Sau khi nghe một lời giải thích ngắn gọn, Seol Jihu hỏi lại một giọng to hơn.

"Phái đoàn của Liên bang đã đến đây?"

"Một thành viên của phái đoàn dường như là người quen của cậu"/

"Có phải đó là cô Yuirel? Cô ấy là một Thổ Tiên".

"Cô ấy nói rằng cô ấy đang hộ tống ai đó".

Seol Jihu nhíu mày.

Yuirel là Tướng quân. Trong số các Thổ Tiên, cô được xếp vào bậc hai. Yêu cầu một người như cô ấy hộ tống, điều đó có nghĩa là phái đoàn này còn có người xếp ở bậc cao hơn nữa.

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên nhà MSN


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 303 - Phần 2
Chương 303 - Phần 1

Chương 302

Chương 301 - Phần 2

Chương 301 - Phần 1

Chương 300

Chương 299

Chương 298

Chương 297 - Phần 2
Chương 297 - Phần 1

Chương 296 - Phần 2
Chương 296 - Phần 1

Chương 295 

Chương 294

Chương 293 - Phần 2
Chương 293 - Phần 1

Chương 292 - Phần 2
Chương 292 - Phần 1

Chương 291

Chương 290 - Phần 2
Chương 290 - Phần 1
Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

9 Comments:

  1. Cảm ơn nhóm dịch nhiều !!
    Sai chính tả ở đoạn “...cảm xúc gì đó đực biệt..”

    ReplyDelete
  2. Chuẩn bị đánh lớn rồi ~

    ReplyDelete
  3. lại chuẩn bị đánh nhau rồi,kk

    ReplyDelete
  4. Má suýt là có cháo r cay vl

    ReplyDelete
  5. Anh em vào group trên face để cập nhập chương mới nhanh nhất cũng như lịch ra chương link group ở phía trên đó

    ReplyDelete