Khát vọng trở về - Chương 297: Chủ Hội vs Thiên tài - Phần 2


Eun Yuri, người mải mê tập luyện, không lãng phí dù chỉ một giây với niềm tin mãnh liệt vào tương lại. 

Seol gần như ghen tị.

Có lẽ chính vì điều này mà Seol Jihu không thể rời mắt khỏi cô một phút nào.

Và trong khi cậu nhìn chằm chằm vào cô ấy...

[Con thấy đó, Thiên đường có vô số dạng người....]

Cậu chợt nhớ lại những lời của Jang Maldong.

[Con đã trải qua Khu vực trung lập, nên chắc con thấy đó. Trong số hàng trăm người mới, luôn có một hoặc hai người đặc biệt. Những người được gọi là năng khiếu.]

[Nhưng điều buồn cười là, ngay giữa những người có năng khiếu, thì cũng có sự phân biệt. Tài năng cũng phân chia cấp độ rất nhiều]

[Con cứ tìm kiếm đi, và cuối cùng, một ngày nào đó con sẽ thấy những người được gọi là là thiên tài của thiên tài.]

[Những người như thế sẽ tự mình vượt lên trên các kỹ năng mà họ học được, và sẽ bước đi trên con đường của riêng họ.]

[Họ sẽ bước vào những cõi độc nhất vô nhị chưa từng có ai đạt tới. Ta gọi đó là Khai sáng.]

Đúng vậy. Eun Yuri chính là trường hợp đó.

Cô ấy là một thiên tài trong số các thiên tài trong lĩnh vực ứng dụng mana. Hơn nữa cô ấy là một thiên tài chăm chỉ.

Với sự hỗ trợ của Thuốc Trợ năng đặc biệt, giúp tăng hiệu quả đào tạo lên gấp tám lần; cộng thêm sự hướng dẫn của những giáo viên bậc thầy, cô đã phát triển với tốc độ chóng mặt mỗi ngày.

Không, cô ấy không chỉ phát triển. Eun Yuri đã bước vào cõi độc nhất của riêng mình được gọi là Hoàn Thiện Chính Pháp.

Cô đã bước vào một cõi mà hầu hết mọi người không thể tiếp cận được, dù họ có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa.

[Không có gì khó đâu]

Cô ấy đã nói như thể điều này chỉ là chuyện bình thường, như ăn cơm.

Khi Seol nghĩ đến điều này...

'....'

Một ngọn lửa sáng lên trong mắt cậu.

Khuôn mặt cậu nóng bừng đến ngạc nhiên. Như thể một khối lửa khổng lồ đang bùng cháy trong cơ thể cậu.

Seol biết đó không phải là một dấu hiệu xấu. Cậu ấy thậm chí còn biết đó là điều đáng được chúc mừng.

Đúng rồi, cậu biết.

Cậu biết, nhưng...

"..."

Những cảm xúc này không thể nói ra được mà cứ bùng phát từ bên trong cậu, như magma sôi sục trong núi lửa.

'Mình…'

Cậu ấy đã vất vả khi làm Chủ Hội.

Cậu ấy đã làm việc chăm chỉ trong phần Hướng dẫn.

Thế nhưng...

'Mình đang làm gì đây?'

Seol cảm thấy xấu hổ vì đã nghỉ ngơi nhiều ngày trong Khu vực trung lập. Seol Jihu nhìn chằm chằm vào Eun Yuri với đôi mắt rực cháy trước khi nghiến răng.

[Đặc điểm ’Khả năng cạnh tranh đã được tạo ra.]

Seol Jihu nhảy ra khỏi ghế trong khoảnh khắc tiếp theo. Cậu ta siết chặt lấy Ngọn giáo tinh khiết và một thanh trường kiếm ở đâu đó,  trước khi rời khỏi phòng Tổng quản.

'Giờ thì…'

Seol Jihu hướng đến phòng huấn luyện trong khi cố gắng ghi nhớ trận chiến của mình với Homunculus.

'Mình biết phải làm gì rồi.'

Seol rõ ràng đã cảm thấy điều đó. 

Cảm giác xa lạ khi chiến đấu bằng con rựa xa lạ và bằng tay chân.

Và cảm giác thân quen khi cậu nắm lấy Ngọn giáo tinh khiết.

*


"Ehew. Mệt đứt hơi".

Phi Sora uể oải vươn vai trong khi đi về phía phòng tập. Trong Khu Trung lập, cô đóng vai trò là trợ lý quán cà phê. Nói chính xác hơn, cô ấy đã hỗ trợ Seo Yuhui, người phụ trách nhà hàng.

Vì nhà hàng phải phục vụ gần 400 người, nên Seo Yuhui không thể quản lý một mình, vì vậy Phi Sora đã làm việc bán thời gian với tư cách là trợ lý.

Mặc kiếm Điểm sống sót để đổi ra Điểm cống hiến cũng tốt, nhưng cô cảm thấy đau đớn vì bị nhốt trong nhà bếp chuẩn bị nguyên liệu thực phẩm.

Đây là lý do cô đến phòng tập để thư giãn cơ bắp một chút.

'Huh?'

Tuy nhiên, Phi Sora dừng bước khi cô đến phòng tập. Đã có người ở đó.

Seol Jihu đang vung vũ khí mạnh mẽ.

'Anh ta đang làm gì ở đây?'

Phi Sora nghiêng đầu trước khi giật mình.

Nét mặt Seol Jihu có vẻ lạ lùng. Khuôn mặt tươi cười thường ngày của cậu ta đã biến đâu mất và được thay thế bằng một ánh mắt đằng đằng sát khí. Cách cậu ta điên cuồng vung vũ khí, như thể cậu muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

'Một lần nữa, lại một lần nữa!

Từ kinh nghiệm gần gũi với cậu ta, Phi Sora ngay lập tức nhận thấy tình trạng của Seol Jihu là gì.

Cậu ta ở trong cái mà Phi Sora gọi là "Chế độ đồ sát". Cô ấy không biết ai đã khiêu khích cậu ta lần này, nhưng cậu ta đang điên thật rồi.

Đó chưa phải là tất cả.

'Oh? Ohhh?

Phi Sora hét lên tinh thần sau khi xác nhận vũ khí mà Seol Jihu đang sử dụng. Thay vì ngọn thương, một thanh trường kiếm đang nằm trong tay cậu ta.

'Điều gì bất ngờ xảy ra với anh ấy vậy?

Cho dù cô ấy nhìn thế nào đi chăng nữa, tình hình này cũng thật kỳ lạ.

Sẹo rằng sẽ xảy ra một sự cố khác như đêm ở Eva, Phi Sora chạy ra để thông báo cho một người về vấn đề này.

Trong khi đó, Seol Jihu tập trung đến mức cậu ta không biết đến bất kỳ ai có mặt. Cậu ta đột nhiên múa kiếm điên cuồng như chiến đấu với ai đó, rồi nắm lấy ngọn thương và tung mọi tuyệt kỹ của mình ra.

Và cậu lặp lại quá trình này vô thời hạn.

Bao lâu đã trôi qua?

Ngay khi hơi thở của Seol dần dần cạn kiệt và mồ hôi đổ ra như mưa, Seol Jihu mới dừng lại.

"Fuu..."

Khi Seol đang thở dốc...

"Oho. Một thanh trường kiếm à?"

Cậu bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc bên tai.

Khi nhìn xung quanh, cậu thấy Jang Maldong đang dựa vào cửa với nụ cười tinh tế trên khuôn mặt.

"Lão sư."

"Ta hy vọng con sẽ không chuyển sang chức nghiệp Kiếm sĩ. Fufufu".

"..."

"Nhưng mà, thông minh đấy. Dùng vũ khí khác một lúc, để tăng cường cảm giác thân quen khi cầm lại vũ khí của mình. Giống như người ta thường cảm thấy gắn bó với người yêu sau nhiều ngày dài không gặp".

Jang Maldong xoay cây gậy của mình và cười nói.

"Chà, ta hỏi thật nhé, có phải con đang cố gắng đạt được sự hài hòa của tâm trí, kỹ thuật và cơ thể bằng phương pháp này không?"

Khi Seol Jihu chuẩn bị hạ vũ khí sau khi nản lòng trước giọng điệu chất vấn của Jang Maldong, ông lão nhíu mày.

"Tại sao con lại hạ cánh tay xuống?"

"Huh?"

"Ta chỉ hỏi thôi. Ta chưa bao giờ nói rằng phương pháp của con là sai."

Nghe những lời đó, Seol Jihu lại siết chặt ngọn giáo của mình.

"Tốt lắm. Cứ thử bất cứ điều gì con có thể. Điều gì quan trọng với con ngay bây giờ là có được những trải nghiệm mới. Dù không tiến bộ thì cũng có thêm kinh nghiệm".

Jang Maldong tiếp tục với một nụ cười nhẹ.

"Nếu con cần một lời khuyên, thì tốt hơn hết là nên tập luyện với cái bóng thay vì vô tình vung vũ khí lung tung".

"Huấn luyện với cái bóng?"

"Ta nói với con rồi mà? Chiến đấu với cái bóng trong tưởng tượng".

"Vâng."

"Hãy cố gắng cẩn thận nhớ lại tình huống vào thời điểm đó. Đừng cố nhớ, mà hãy để cơ thể tự làm quen. Con sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn nếu con bất ngờ gặp lại người thân sau những ngày xa cách, đúng không?"


Nghe những lời đó, đôi mắt Seol Jihu sáng lên.

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547

Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.

---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 




Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

6 Comments:

  1. Khi hack bị hack đánh bại :()

    ReplyDelete
    Replies
    1. main thì chủ yếu là hack luck thôi, còn con Eun Yuri nó hack mọi phương diện luôn rồi

      Delete
    2. main thì chủ yếu là hack luck thôi, còn con Eun Yuri nó hack mọi phương diện luôn rồi

      Delete
  2. 1 bang hội quy tụ toàn những thành phần hack

    ReplyDelete
  3. haizz. bang hội đỉnh của đỉnh ... bang hội hội tụ những con người thần thánh thay đổi nhân loại

    ReplyDelete