Khát vọng trở về - Chương 295: Thiên tài thực sự


Kỳ Hướng Dẫn đến đây là kết thúc.

Ghionea hướng dẫn những người sống sót tới chỗ ngồi của Khu Vực 1, trong một hội trường lớn, nơi mà Cinzia cũng đã từng đứng trên sân khấu đưa ra những hướng dẫn, tuyên bố hay cả đe dọa cho cậu và những người khác trong lần đầu cậu tới Vùng Trung Lập. 

Seol không đi cùng họ. Đúng, cậu là Người Trợ Giúp trong Kỳ Hướng Dẫn, nhưng giờ thì không như vậy nữa, đã đến lúc cậu trở lại vai trò người quản lý Vùng Trung Lập rồi. 

Đáng ra cậu phải là người đứng ra thực hiện kích hoạt Đồng Bộ Hóa và giải thích những điều cần thiết cho người sống sót ở Vùng Trung Lập. Nhưng cuối cùng, cậu đùn công việc đó lại cho Kim Hannah. 

Đó là bởi vì những mệt mỏi trong Kỳ Hướng Dẫn đã tích tụ lại và đánh gục cậu ngay khi cậu vừa tiến vào Vùng Trung Lập.  

Cũng phải thôi, nhìn khối lượng công việc mà cậu phải làm từ trước khi kích hoạt Vùng Trung Lập rồi cho đến khi cậu tham gia Kỳ Hướng Dẫn rồi chiến đấu với con Homunculus trong suốt thời gian dài như vậy. Chẳng ai đủ trâu bò để trụ lại giỏi đến thế cả.

Thế là cậu quay sang đẩy việc đó cho Kim Hannah, còn mình thì đến tham quan qua căn phòng của quản lý.  

“Ồ? Không ngờ lại có một nơi như vậy đấy!” 

Phòng của người quản lý trông giống như một căn phòng giám sát cả một tòa nhà thông qua các camera mà chúng ta thường thấy trong các bộ phim hành động hay trinh thám. Mọi Tinh Thể Giao Tiếp đều được kết nối với căn phòng này. Nhờ thế mà người quản lý có thể dễ dàng nắm bắt và để mắt tới toàn bộ Vùng Trung Lập. Seol liếc quanh một lượt, cậu chợt mỉm cười. Con Gà Nhép đang nằm ngủ thiếp đi trên di văng. 

"Thằng nhóc này! Nằm vật vã thế này à?”

“…. Pyak?”

Seol bế chú gà lên, nó vặn vẹo, trông có vẻ không vui khi bị Seol làm phiền giấc ngủ đang ngon lành kia. Nhưng Seol nở một nụ cười thân thiện cầu hòa và nằm ngả người ra ghế. Gà Nhép cũng ngáp dài một cái và cuộn tròn người lại ngủ ngon lành trên ngực cậu. 

Trong khi đó, qua màn hình lớn đang phát ở hội trường lớn. Kim Hannah đang dặn dò đám đông. Seol vừa quan sát qua màn hình theo dõi vừa vuốt ve bộ lông tơ mềm mại của chú gà con. 

----“Muốn rời khỏi Vùng Trung Lập này, mỗi người trong các bạn cần phải kiếm đủ 1000 Điểm Sinh Tồn. Các bạn có thời hạn là 3 tháng để làm việc đó.” 

Những lời lẽ giải thích của Kim Hannah giản dị hơn nhiều so với Cinzia. Bằng cách giải thích ngắn gọn, dễ hiểu và cũng lịch sự, cô giúp mọi người trong hội trường dễ dàng mường tượng ra hướng đi cho mình để thực hiện được vấn đề đặt ra trước mắt họ.

Nói thẳng ra, đối với cậu, những lời lẽ đó thực sự hoàn hảo, nhưng có một thứ đã khiến cậu phân tâm trong khi theo dõi bài phát biểu của Kim Hannah. 

Thứ nhất, Seo Yuhui hiện ra một thân hình gợi cảm trong bộ đồ bó sát khiến bất kỳ thằng đàn ông cũng không thể ngừng ngước nhìn cô.

Thứ hai, cậu không thể nhìn cười trong khi nhìn khuôn mặt méo mó khó chịu của Hugo khi bộ đồ lịch sự nhưng chật chội và khó chịu. Còn Yi Sungjin thì đang uể oải lờ đờ như người chết trôi.

Và sau những tràng cười toe toét đó, mắt cậu dần díu lại, cậu gục đầu xuống. Cuối cùng, cậu ngủ thiếp đi. 

*

“ Hmm?'

Bỗng nhiên, cậu chợt tỉnh, cậu đang ngủ gục trên đi văng, nhưng khung cảnh hiện ra khiến cậu lạ lẫm, cậu không còn ở trong phòng quản lý nữa. 

Tuy ngồi thẳng người, nhưng một chân cậu đang gác lên bàn uống nước, tay đang cầm một tách trà nhâm nhi dở và cậu đang ở dưới một khu vườn nhỏ tuyệt đẹp. Đặc biệt hơn, một đôi tay đang khéo léo xoa bóp vai cậu, từng động tác uyển chuyển của đôi bàn tay đó đã đánh bay những mệt mỏi mà cậu đã phải chịu đựng trong những ngày vừa qua.  

“…..”

Chẳng cần phải hỏi nhiều, cậu dần nhận ra nơi này ngay. Đây không phải lần đầu cậu tới đây. Cậu cứ thế bình tĩnh thưởng thức tách trà ngon tuyệt trong tay và tận hưởng đôi bàn tay mềm mại kia.

“Trà này thật tuyệt vời.”  

“Thật à?! Cảm ơn anh!”

Đúng như cậu đoán, một giọng nói quen thuộc phát ra từ đằng sau. Nó êm ái nhưng vẫn vang vọng, đương nhiên rồi, cậu đang ở trong mơ mà. 

“Anh là khách quý nên tôi mới mời trà đó đấy.!” 

Seol mỉm cười sau khi nghe giọng nói dịu dàng đó. Cậu biết tại sao cô gọi cậu tới đây. Nhưng cậu vẫn hắng giọng. 

“E hèm! Cái lúc cần cô thì chẳng thấy cô đâu, tôi đã cố liên lạc với cô mãi đấy.” 

“Hi hi! Con nhóc Charlotte Aria khiến tôi ong cả đầu, dạo này tôi bận bịu với cô nàng đó quá, thông cảm nha. Fufu.”

“Cho dù thế đi chăng nữa. Nhưng cô cắt hẳn liên lạc với tôi như vậy thì thật là... phũ quá đấy.! Thú thật, tôi thấy hơi tủi thân.”  

“Awwwww. Tôi xin lỗi. Được chưa. Lần này thì tôi nhận lỗi đấy.”

Roselle vỗ vai Seol một cách trìu mến.

Seol khẽ cười. Cậu chẳng thể tưởng tượng nổi một phù thủy đáng sợ từng là nỗi lo của cả một Đế Chế hùng mạnh lại đang vuốt ve và mát xa cho cậu. 

Nhưng dù sao thì cậu cũng không mạo hiểm tính mạng để chọc tức cô. Cậu dập tắt ngay ý định đó và hỏi luôn cô một câu mà cậu bận tâm nãy giờ.  

"Dù sao thì tôi cũng không ngạc nhiên lắm, tôi cũng không ngờ cô lại liên lạc với tôi nhanh như vậy đó, hóng hớt thông tin ở đâu thế?”

“Hi hi, tôi cũng không ngờ mình lại có thể phấn khích đến thế này. Thú thật, tôi đã cực kỳ mất bình tĩnh khi xem mọi chuyện đấy, suýt chút nữa là tôi buột miệng phun ra mấy câu nguyền rủa rồi. Ffufufu.”

“Nguyền rủa?”

“Ờ. Thật ra thì tôi đã quên mất tiêu, nhưng Charlotte Aria nhắc nên tôi mới biết đấy.”

Roselle mỉm cười.

"'Chết tiệt! Cô ấy đâu rồi! Một tài năng hiếm có như vậy?” Ngay từ khi biết đến cô ấy, trong đầu tôi không ngừng được những suy nghĩ đó. Tôi thậm chí còn nhảy cẫng lên và la hét nữa. À, mà có thể là Charlotte Aria hơi phóng đại...”

Tuy vậy, có vẻ Roselle cảm thấy hơi tiếc vì Eun Yuri chưa có kinh nghiệm về phép thuật.

“Cô ấy thật tuyệt vời, phải không?”  

Seol tách trà xuống và quay lại.

“Có lẽ vậy. Một thiên tài.”

“….. Một thiên tài.” 

Roselle đột nhiên im lặng. Cô nhìn lên trời, tay vẫn đặt trên vai Seol. Mãi một hồi lâu sau cô mới lên tiếng.  

“Tôi cũng không chắc nữa.”

“Cô mà cũng không chắc ư?”

“Tiêu chuẩn này chủ mang tính chủ quan theo đánh giá của cá nhân tôi thôi, đặc biệt ở trong trường hợp như thế này. Không có một tiêu chuẩn tuyệt đối nào để đánh giá một con người cả, tất cả đều chỉ mang tính tương đối thôi. 

“Tôi đoán là cô nói đúng.”

Seol đồng ý theo phản xạ, cậu đang tự hỏi so với Roselle thì tài năng của Eun Yuri là như thế nào, nhưng cậu không dám hỏi cô một câu so sánh giữa hai người họ như vậy, vì nó thật là thô lỗ. 

Đương nhiên là cậu cũng tính tới khả năng đọc suy nghĩ của Roselle nữa, nên tốt nhất là cậu chẳng hỏi để làm gì cả, vừa đỡ mất lịch sự vừa được câu trả lời, một công đôi việc. 

“Bạn của tôi, anh cũng láu cá ra phết đấy nhỉ?”

Đúng như dự đoán, Roselle đã đọc được những suy nghĩ đó của cậu, cô bật cười khúc khích. 

“Nhưng tôi rất tiếc, việc so sánh tôi và cô ấy cũng là một lý do mà tôi mà tôi chưa đưa ra được câu trả lời đấy.” 

“Nghĩa là sao?”

“Tôi rất tự hào với những thành tựu cuối đời của mình. Tôi hiểu rõ bản thân tôi, nhưng tôi cũng vô tình đặt ra những tiêu chuẩn quá khắt khe chăng. “

Nói dễ hiểu hơn, Roselle thừa nhận năng khiếu của Eun Yuri, nhưng cô ấy không chắc chắn rằng tài năng ở thời điểm hiện tại của Eun Yuri có thể đạt tiêu chuẩn mà cô đặt ra hay không.

Cho dù như vậy đi chăng nữa, Seol vẫn rất hài lòng. Đối với Roselle, thiên tài rất kiêu hãnh và vô song, khi họ suy ngẫm nghiêm túc về một vấn đề thì chắc chắn vấn đề đó có gì đó khúc mắc.  

"Tôi hiểu."

Seol mím môi.

“Cô có thể chờ thêm khoảng một tháng nữa không? Tôi tính chờ đến lúc cô ấy vào Phòng Thức Tỉnh và nhận chức nghiệp của mình đã. Và tôi cũng đã lên trước kế hoạch cho cô ấy tập luyện kỹ năng cơ bản cũng như thân thể của mình trong khi chờ đến thời điểm đó. 

"Không."

Roselle lắc đầu.

“Tôi đồng ý với việc cô ấy nên rèn luyện thêm thể chất. Pháp Sư thì cần rất nhiều sức chịu đựng để duy trì những phép thuật mạnh mẽ trong thời gian dài nhưng….” 
  
Cô ngừng lại một chút rồi tiếp tục.

“Tôi thấy ta chẳng có lý do gì để chờ đợi. Việc đào tạo huấn luyện cô ấy có thể diễn ra trong khi cô ấy ngủ. Cho nên chúng ta chẳng hề xâm phạm gì tới khoảng thời gian rèn luyện của nhau cả. Với lại dù cô ấy có là một Cung Thủ hay một Linh Mục hay Chiến Binh đi chăng nữa tôi cũng chẳng quan tâm. Cho dù chức nghiệp của cô ấy là gì đi chăng nữa, cô ấy vẫn có thể đi theo con đường của Phép Thuật.”

Seol trố mắt trước những lời tuyên bố của Roselle. Cô vẫn đang ngước lên bầu trời trong xanh. 

“Đúng…Đúng là như thế này. Cảm giác này thật chân thật. Nó thật choáng ngợp... Đó là một tài năng bẩm sinh. Một tài năng thuần thúy.”  

Roselle tự tin tuyên bố.

“Tôi cực kỳ chắc chắn vào điều này. Quyết định cuối cùng là ở cô ấy, nhưng cô ấy chọn không học phép thuật thì đó là một mất mát cực lớn cho cho đất nước của cô ấy đấy, không, cho toàn thế giới ấy chứ.” 

“Khen gì mà khen dữ vậy?”

Seol gật gù. Cậu quyết định sẽ hành động theo ý kiến của vị chuyên gia này. 

“Vậy thì…”

Seol vừa nói vừa nghiêng ngả tách trà đã hơi nguội.

“…Từ giờ sẽ khá bận rộn nhỉ.”

Đúng vậy, sẽ khá bận rộn, nhưng không phải là cho cậu, mà là cho Eun Yuri.

*

Ngày hôm sau.

Khi tỉnh dậy, Seol nhận ra mình đang nằm trên giường, không biết ai đã đưa cậu từ ghế dài tới đây. Người đó còn xếp cả một bộ quần áo ngay ngắn cạnh giường.

Cậu mỉm cười rồi bật dậy khỏi giường. Cậu đi tắm, mặc quần áo rồi rời khỏi phòng. Sau đó, cậu bắt gặp Eun Yuri đang ngồi ăn một mình trong một quán ăn tự phục vụ. Mặt cô ấy buồn thiu, có vẻ cô không thích đồ ăn ở đây cho lắm, nhưng khi thấy Seol đang lại gần, mắt cô ấy chợt sáng lên.  

“Chào anh.”

"Chào em. Tối qua ngủ ngon chứ?”

“Có. Lâu lắm rồi em mới được ngủ ngon như vậy. Phòng của em rất đẹp.”  

“À. Ý em là căn phòng của người xếp hạng số 1 à? Đó là căn phòng tốt nhất của Vùng Trung Lập đấy.” 

Tuy chưa có thông báo chính thức. Nhưng cậu cũng thừa biết rằng Eun Yuri xếp hạng top 1. Điểm của cô ấy cao khủng khiếp thế cơ mà. 

“Để sử dụng căn phòng ấy sao cho hiệu quả thì….Hửm?” 

Seol không thể nói xong câu, cậu bật cười. Vì đột nhiên Yuri đưa thìa múc lia lịa và ăn một cách ngấu nghiến, cứ như bị bỏ đói cả tuần vừa rồi vậy. 

Giống như một chú mèo con, nó luôn cảnh giác với những thứ xung quanh, nhưng khi có mèo mẹ bên cạnh. Nó lấy tự tin ở đâu ra không biết và chén như một con lợn. 

“Sao nãy em không ăn?”

“Em thấy hơi ngại khi ăn một mình.”  

Eun Yuri lén đưa mắt sang bên. Seol hiểu ý cô ngay, bên ngoài, cả tá người đang ôm bụng đói nhìn cô ăn một cách thòm thèm qua bức tường kính trong suốt. 

Đây là ngày đầu tiên, một số người vào đây và trong tay không hề có một chút Điểm Sinh Tồn nào cả, đương nhiên là họ không có tiền để ăn uống. 

“Sao em không rủ Park Woori hay Yoo Yeolmu ăn cùng?”

Eun Yuri không trả lời. Cô tiếp tục ngấu nghiến, cứ như sợ “mèo mẹ” sẽ bỏ về bất cứ lúc nào trong khi cô ăn vậy.

Seol tiếp tục,

“Thôi được rồi. Vừa ăn vừa nghe cũng được. Kim Hannah đã nói rõ những điều cơ bản, chắc em đã hiểu hết mọi thứ rồi chứ?” 

"Em vẫn nhớ như in."

Eun Yuri vừa nuốt vội miếng cơm vừa lau nước sốt dính ở mép.  

“Đừng lo. Em chắc chắn sẽ giữ lời mà.” 

Seol lắc đầu.

“Chà. Ngược lại mới đúng. Anh đã từng nói với em rằng Valhalla sẽ trợ giúp em bằng mọi giá mà, nhớ không?” 

“Có.”

Eun Yuri trả lời không do dự.

“Em sẽ cố gắng.”

Seol nheo mắt nhìn cô.

“Mm….. Thật ra thì anh muốn biết suy nghĩ của em.”

“Hừm! Em thực sự rất muốn học phép thuật.”

Eun Yuri lầm bầm.

“Nhưng em nghĩ nó sẽ không dễ dàng như vậy…..Nhưng em nghĩ nên mày mò gì đó còn hơn cứ ngồi đây nói không thế này.”

Seol rất phấn khởi khi nghe cô nói vậy. Cậu cứ lo rằng có thể Eun Yuri sẽ không hứng thú với phép thuật, nhưng sự thực thì ngược lại, đúng như ý muốn của cậu. 

Mọi chuyện có vẻ đã dễ dàng hơn. Nhưng nó không có nghĩa là cô ấy chỉ cần luyện tập mana là đủ. 
“Sức chịu đừng mới là thức quyết định.”

Cậu đang đặt kỳ vọng rất lớn vào Eun Yuri, cậu đang dự định là sẽ nâng cao thể chất của cô bằng mọi giá, cơ hội có một không hai chỉ có ở Vùng Trung Lập này. Cậu cũng đã vạch ra một kế hoạch tổng thể. Và cậu đặt tên của kế hoạch này là:” Chiến Dịch Tạo Ra Công Chúa.” 

(Trans 1: anh em đừng nhầm sang tạo ra em bé công chúa nhé.)


Cậu đợi cô ăn xong rồi đưa cô tới Cửa Hàng Vip. Maria đang phụ trách việc bán hàng ở đây. Cậu đưa cô một tờ ghi chú, thế là cậu cuỗm tất cả 60 lọ Thuốc Trợ Năng loại đặc biệt ở đây. 

Sau đó, cậu tập hợp ba người Eun Yuri, Park Woori và Yoo Yeolmu ở quảng trường và giới thiệu cho họ một nhân vật đặc biệt. Người được biết đến là huấn luyện viên giỏi nhất Thiên Đường. 

“Rất vui được làm quen với các con. Ta là Jang Maldong.” 

Jang Maldong giới thiệu một cách lịch sự. Park Woori và Yoo Yeolmu trông có vẻ lo lắng. Họ căng thẳng đến mức trông họ cứ đờ cả người ra.

Jang Maldong liếc qua 3 người họ một lượt rồi lên tiếng.

“Trông con có nền tảng thể lực khá tốt đấy. Con có tập luyện gì không?” 

Ông đang đề cập tới Eun Yuri.

“Sự linh hoạt và sức hồi phục của con là ta khá ấn tượng đó.” 

"…Vâng! Đúng vậy."

"Đúng như ta nghĩ, đây một phải là điều mà tập luyện ngày một ngày hai mà được. Đây là cả một quá trình rèn luyện không ngừng nghỉ từ khi còn bé. Ta đoán con tập thể dục nhịp điệu hoặc nhảy. Nhưng tư thế đứng của con lại thẳng cả người, nên ta đoán có thể là con đã tập ba lê hoặc nhảy hiện đại.”  

Eun Yuri khẽ gật đầu. Seol kinh ngạc trước những suy luận của Jang Maldong. Chỉ qua quan sát nhỏ từ dáng vóc cơ thể của cô ông đã đưa ra được những vấn đề trọng yếu rồi.  

“Còn con. Phương pháp của con có về khá phức tạp. Nhưng đại khái là con đã tập thể dục.” 

Yoo Yeolmu cười toe toét. Park Woori cũng đang mong chờ tới lượt mình, nhưng Jang Maldong chỉ liếc ngang qua Park Woori. Ông cứ thế đi tiếp mà chẳng đưa ra lời nhận xét nào.  

Sau khi kiểm tra một lượt, Jang Maldong lên tiếng.

“Để ta tóm tắt vấn đề chính. Ta không bao giờ can thiệp vào quyết định của người khác. Nhưng đây là quyết định của Chủ Hội Seol, nên ta đã tới đây. Thật ra thì ta muốn giành thời gian cho những việc có ích hơn.” 

Cứ như ông đang nói rằng.” Nếu muốn đi thì cứ việc đi, ta sẽ chẳng ngăn cản ai cả.” 

“Để ta nhắc trước cho các con. Việc huấn luyện dưới tay ta sẽ không dễ dàng một chút nào đâu. Cho nên ta sẽ không ép buộc các con. Nếu các con đã không sẵn sàng cho thử thách này. Ta khuyên thật, các con nên rời đi ngay còn kịp.” 

Park Woori và Yoo Yeolmu hô vang khẩu hiệu thể hiên sự quyết tâm của của mình. Họ không hề bị ép buộc tới đây, tự họ đã muốn tới đây. 

Nói thẳng ra, cơ hội được học tập dưới tay Jang Maldong có một không hai như thế này, nhiều người Địa Cầu nằm mơ chẳng được. 

“Chắc tầm này họ chỉ nghĩ được như vậy.” 

Seol thầm mỉm cười khi Jang Maldong dắt họ tới bảng thông báo chọn nhiệm vụ. 

Agnes, Kazuki, Ghionea, và thậm chí cả chính Seol cũng đã bật khóc khi chịu sự huấn luyện khắc nghiệt từ Jang Maldong trong lúc bỡ ngỡ. Ông cũng khét tiếng như vậy vì chưa từng có một ngoại lệ nào cả. Nên trong đầu Seol bây giờ cậu chỉ còn một câu hỏi:” Họ sẽ chịu đựng được nỗi đau đó trong bao lâu? Liệu có qua nổi ngày thứ nhất không?”  

Và đến tối hôm đó cậu đã nhận được cậu trả lời luôn. 

Cuối buổi tập luyện, cậu quay lại quảng trường. Chưa đến nơi đã có tiếng khóc lớn rồi. Park Woori ngồi như một đứa bé, mặt anh ta hốc hác mệt mỏi nhưng khóc thì vẫn rất to.

Yoo Yeolmu cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Những giọt nước mắt vẫn lăn dài tên một một người đàn ông vạm vỡ như anh. Tuy không ồn ào như Park Woori, nhưng Seol có thể thấy rõ đôi môi anh ta vẫn đang run rẩy. 

“Hửm? Cô ấy không có ở đây.”

“Cô ấy đâu rồi.”

“Chắc là quay về phòng rồi.”

Jang Maldong yêu cầu Yoo Yeolmu giúp Park Woori đứng dậy vừa trả lời.

“Không giống hai tên kia, con bé tập luyện đến cùng một cách chăm chỉ, nên ta cho phép nó về sớm.” 

Seol rất ngạc nhiên khi cô ấy có thể theo được bài tập của ông đến cùng, cậu liền hỏi tiếp. 

"Cô ấy thế nào?"

“Rất ngoan cường.”

Jang Maldong đánh giá rõ ràng.

“Đặc biệt, con bé có tính ganh đua. Nó kiên trì đến nỗi cứ như nó coi ta là kẻ thù vậy. Dường như nó toát ra một vẻ tuyệt vọng gì đó. Ta không rõ lắm về hoàn cảnh của con bé.” 

Thế là Seol vội tới phòng của người top 1. Cánh cửa vẫn còn mở hé ra. Nhưng cậu vẫn lịch sự gõ trước hai lần trước khi vào phòng. 

Ngay khi bước vào trong, suýt nữa cậu rớt hàm xuống đất. Căn phòng bừa bãi như chuồng lợn. Đồ đạc trong phòng, rồi cả những vật phẩm mà cô ấy kiếm được từ Kỳ Hướng Dẫn nằm la liệt khắp phòng, cả căn phòng biến thành một bãi rác chính hiệu.  

Eun Yuri thì nằm dài trên sàn nhà. Mắt lờ đờ như sắp ngủ gục đến nơi, ngón tay vẫn cố ngọ nguậy. Mỗi khi ngón tay của cô di chuyển, một đồ vật trang trí lại lướt trong không trung.  

“…Em đang làm gì đấy.”

Tak! 

Mấy đồ vật kia rơi xuống.

"Tập luyện…."

Eun Yuri nhẹ nhàng trả lời.

“Tập luyện mana…..”

Seol mỉm cười cay đắng. Thấy cô đắm chìm vào việc luyện tập cả sau khi chịu bài tập luyện của Jang Maldong, cậu không thể tin vào mắt mình.  

“Em ổn chứ? Anh nghe thầy kể rằng em đã hoàn thành bài tập luyện của thầy.”  

“….Lúc đó em tưởng ….mình chết rồi chứ…..”

“Vậy thì nghỉ một chút đi.”

“Em đang nghỉ….Em chỉ di chuyển……mana một chút….thôi.”  

Eun Yuri rên rỉ.

“Em…thấy….thật lãng phí…..nếu không tận…dụng….Thuốc Trợ Năng…đặc biệt…..khi Vùng Trung …..Lập kết…thúc.” 

“Hiểu rồi.”

Cũng là một người cuồng tập luyện, cậu hoàn toàn hiểu những gì mà cô ấy đang cố nói. Với hiệu quả gấp 8 lần so với bình thường, thật lãng phí khi không tận dụng tối đa. 

“Ít nhất thì em cũng nên nằm trên giường chứ? Em sẽ nghỉ ngơi thoải mái hơn.” 

“Em đã cố…nhưng…em đã ngã gục….khi gần…tới đó…” 

“…….”

“Em rất tiếc…nhưng…anh có thể. ….đưa em…tới đó…được không?” 


Seol mỉm cười. Cậu lập tức bế Eun Yuri lên và đi tới giường và đặt cô nằm xuống đó. Trong khi nhìn cô ngọ ngoạy chỉnh tư thế, cậu lên tiếng.

“Eun Yuri.”

“?”

“Nếu anh nói với em một cách tập luyện phép thuật trong khi em ngủ thì sao?”

Eun Yuri không trả lời. Vẻ mặt của cô cực kỳ bối rối. 

“Anh nghiêm túc đấy. Anh không hề nói đùa với em đâu.” 

Seol tiếp tục.

“Nếu em đã muốn học nó, chắc chắn em sẽ làm được mà, phải không?”

Cậu lôi một thứ gì đó trong túi ra. Một chiếc nhẫn có liên kết mana đặc biệt giống như cái kẹp tóc mà cậu đã đưa cho Charlotte Aria.  

“Trong lúc ở quán ăn em có nói nghiêm túc rằng em muốn học phép thuật, phải không?” 

Mắt của Eun Yuri trở nên lấp lánh.

“Anh biết một sư phụ giỏi sao?”

Giọng của cô trở nên háo hức.

“Cô ấy không có ở Vùng Trung Lập này. Nhưng em có thể gặp cô ấy bằng cách khác.”  

Mặt của Yuri trở nên tiu nghỉu, nhưng Seol cũng không giải thích dài dòng. Đó là công việc mà Roselle đã đòi đảm nhận. 

“Đây! Em cứ coi như đó là phần thưởng mà em đã xứng đáng được nhận sau khi hoàn thành bài tập luyện của Lão Sư thôi. Phần thưởng này chỉ dành cho riêng em thôi nhé.” 

“Chỉ cho riêng em….?”

Eun Yuri giật mình mở to mắt. Cô chợt nao núng một chút. Rồi bỗng nhiên.

“ Hử? Sao thế?”

“ Shh. Yên nào.”

“Này! Đợi đã! Anh làm gì thế…?”

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---


Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 295 

Chương 294

Chương 293 - Phần 2
Chương 293 - Phần 1

Chương 292 - Phần 2
Chương 292 - Phần 1

Chương 291

Chương 290 - Phần 2
Chương 290 - Phần 1

Chương 289 - Phần 2
Chương 289 - Phần 1

Chương 288

Chương 287 - Phần 2
Chương 287 - Phần 1

Chương 286 - Phần 2
Chương 286 - Phần 1


Chương 285


Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

11 Comments:

  1. Thanks nhóm dịch nhiều nhé vì đam mê và nhiệt huyết

    ReplyDelete
  2. "T là nhẫn cưới của chúng mày à"-said Roselle

    ReplyDelete
    Replies
    1. Roselle said chứ sao lại là said Roselle :')))))

      Delete
  3. Méo hiểu, lần trước là đồ lót lần này là tận tay đeo nhẫn (t cá là ổng đeo luôn ngón nhẫn cưới)

    ReplyDelete
  4. T cá là main đeo như nhẫn cưới cho coi 😂😂😂

    ReplyDelete
  5. Cái vụ này chắc là đợt tán gái mệt nhất của main :V

    ReplyDelete
  6. uiii. hóng lắm ~ thanks nhóm dịch !!!!!!

    ReplyDelete